"Diệp Liên Thành, em hối hận rồi."
Khoảnh khắc câu nói thoát ra khỏi bờ môi, Dương Mạn Vũ cảm nhận được hơi ấm từ đối phương hoàn toàn tan biến.
Cơ thể Diệp Liên Thành cứng đờ như tượng, rất lâu sau vẫn không thấy anh lên tiếng.
Cô bắt đầu cảm thấy chột dạ, liền rụt rè gọi anh: "Liên Thành?"
Đáp lại cô là điệu cười trào phúng mỉa mai.
"Dương Mạn Vũ em nói gì?"
Đồ xấu xa này! Rõ ràng tới như vậy rồi mà anh vẫn còn bắt cô phải nói lại, Diệp Liên Thành, anh xem, xấu hổ chết đi được.
Những lời này em sẽ chỉ nói thêm một lần nữa thôi, "Em hối hận rồi."
Dương Mạn Vũ rành rọt nói từng từ, cô trông chờ ánh mắt anh lại sáng lên, ánh sáng trong mắt anh lúc nào cũng đẹp khiến lòng cô xao xuyến. Cô đã nhìn qua vô vàn khuôn mặt với vô vàn đôi mắt, nhưng của Diệp Liên Thành vẫn là đẹp nhất.
"Dương Mạn Vũ, em cho rằng tôi là loại người gì?"
Đây là đáp án mà cô chưa từng ngờ tới.
Dương Mạn Vũ sững lại một giây rồi loạng choạng lùi ra xa, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không có, không có tia sáng nào cả, ánh mắt anh đen thẫm như vực sâu vạn trượng, như màn đêm lạnh lẽo xa xăm.
Vậy là, anh hận cô thật rồi.
Dương Mạn Vũ lập tức im bặt.
"Em tưởng tôi là con mèo mà em đang nuôi, gọi là phải đến, muốn đuổi đi lúc nào cũng được?"
Anh gằn từng tiếng khiến Dương Mạn Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/2636489/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.