Chương trước
Chương sau
"Diệp Liên Thành, em hối hận rồi."

Khoảnh khắc câu nói thoát ra khỏi bờ môi, Dương Mạn Vũ cảm nhận được hơi ấm từ đối phương hoàn toàn tan biến.

Cơ thể Diệp Liên Thành cứng đờ như tượng, rất lâu sau vẫn không thấy anh lên tiếng.

Cô bắt đầu cảm thấy chột dạ, liền rụt rè gọi anh: "Liên Thành?"

Đáp lại cô là điệu cười trào phúng mỉa mai.

"Dương Mạn Vũ em nói gì?"

Đồ xấu xa này! Rõ ràng tới như vậy rồi mà anh vẫn còn bắt cô phải nói lại, Diệp Liên Thành, anh xem, xấu hổ chết đi được.

Những lời này em sẽ chỉ nói thêm một lần nữa thôi, "Em hối hận rồi."

Dương Mạn Vũ rành rọt nói từng từ, cô trông chờ ánh mắt anh lại sáng lên, ánh sáng trong mắt anh lúc nào cũng đẹp khiến lòng cô xao xuyến. Cô đã nhìn qua vô vàn khuôn mặt với vô vàn đôi mắt, nhưng của Diệp Liên Thành vẫn là đẹp nhất.

"Dương Mạn Vũ, em cho rằng tôi là loại người gì?"

Đây là đáp án mà cô chưa từng ngờ tới.

Dương Mạn Vũ sững lại một giây rồi loạng choạng lùi ra xa, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không có, không có tia sáng nào cả, ánh mắt anh đen thẫm như vực sâu vạn trượng, như màn đêm lạnh lẽo xa xăm.

Vậy là, anh hận cô thật rồi.

Dương Mạn Vũ lập tức im bặt.

"Em tưởng tôi là con mèo mà em đang nuôi, gọi là phải đến, muốn đuổi đi lúc nào cũng được?"

Anh gằn từng tiếng khiến Dương Mạn Vũ hốt hoảng ngẩng đầu, vội vàng giải thích cô chưa từng có ý như vậy.

"À, hay hành động của tôi khiến em hiểu nhầm rằng tôi rất dễ nói chuyện? Tôi đã cố gắng dành ra một chút lòng tử tế cuối cùng dành cho em, nhưng xem ra em không đánh giá chúng quá cao."

"Dương Mạn Vũ, em đừng quên bản thân đã từng làm ra chuyện gì, em sẵn sàng dùng cái chết để rời khỏi tôi, bây giờ em lại muốn quay lại?"

Diệp Liên Thành cười khẩy một tiếng, biểu tình trên gương mặt tràn ngập lạnh lùng: "Tôi đúng là điên rồi mới làm những chuyện như vậy. Dương Mạn Vũ, khoảnh khắc ấy đối với tôi không khác gì một kẻ ngu xuẩn vứt hết tự tôn xuống dưới chân để mặc em giẫm nát chúng. Em thà chết còn hơn ở bên tôi!"

Rồi đột nhiên anh gào lên, "Em không có quyền nói với tôi em hối hận rồi, có nói thì cũng phải là tôi nói mới đúng! Dương Mạn Vũ tôi hối hận rồi, hối hận vì cho em cái quyền chà đạp lên cuộc đời tôi như vậy!"

"Nhiều lúc tôi tự hỏi, trong lòng em hẳn là đang nghĩ chơi đùa trên cảm xúc của người khác thì sẽ rất vui, còn tôi cứ luôn ngu ngốc tin rằng em thật sự có tình cảm với mình. Hóa ra Diệp Liên Thành cũng chỉ như món đồ chơi rẻ tiền bị người khác vứt đi không thương tiếc. Dương Mạn Vũ, tôi ghê tởm với tất cả những gì em đã làm. Thời khắc ấy em đã hoàn toàn không còn tư cách đứng ngang hàng nói chuyện với tôi như vậy nữa rồi."

"Như những gì em mong muốn, tôi đều thành toàn cho em. Giờ em được giải thoát khỏi tôi rồi, em còn muốn quay lại để sỉ nhục tôi? Nếu là như vậy thì xin chúc mừng, em đã thành công rồi đấy, Diệp Liên Thành nhục nhã tới mức không ngóc đầu lên nổi."

Anh nói liền một mạch không ngừng nghỉ, từng câu, từng câu đều đánh thẳng vào lòng Dương Mạn Vũ, đau như cắt da cắt thịt. Hóa ra câu nói "em thắng rồi" của anh khi ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, là phẫn nộ tột cùng, là hận thù, là căm ghét... là lời xót thương cuối cùng cho tình yêu của hai người.

Dương Mạn Vũ mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh nào cả.

Có nói gì thì cũng là quá muộn rồi.

Cô nhẫn nại không lên tiếng, chờ rất lâu, rất lâu sau, cuối cùng cũng đợi được hơi thở anh bình ổn trở lại.

Trước khi rời đi, anh nói: "Tôi sẽ cho rằng những lời hôm nay của em là sự cảm kích và nỗ lực nhằm trả lại tiền cho tôi trong lúc không tỉnh táo. Tôi ghi nhận chúng nhưng tôi thật sự không cần, Dương Mạn Vũ, em không xứng."

Phải, cô không xứng, cô không xứng đáng có được tình yêu của anh một chút nào.

Ngước mắt nhìn theo, bóng dáng anh ngày một xa dần rồi khuất bóng sau cánh cửa bệnh viện.

Giờ phút này, cơ thể cô như bị rút cạn sức lực , hai chân không chống đỡ nổi mà quỳ sụp xuống sàn.

Đêm tháng mười hai càng lúc càng lạnh lẽo, vậy nhưng còn chẳng buốt giá bằng lòng cô lúc này.

Hình như đây là báo ứng mà người ta thường hay nhắc đến thì phải, Dương Mạn Vũ đã gặp báo ứng rồi, Diệp Liên Thành không cần cô nữa, làm sao đây, anh không còn cần cô nữa rồi.

Thật may là không có ai ở đây, cô có thể thoải mái khóc mà không bị ai phát hiện khuôn mặt đẫm lệ này.

Thất thểu quay trở lại phòng bệnh, Tịnh Ý đang ngủ rất say, hơi thở đều đặn yên bình.

Cô đắp lại chăn cho con bé, sau đó, lại nhìn sang bố mẹ nằm bên cạnh. Dương Gia Hàn đã ngủ từ lâu, chỉ còn Lâm Hoa vẫn đang trằn trọc.

Bỗng mẹ cô bất ngờ lên tiếng: "Cậu ta là người đã trả tiền?"

Dương Mạn Vũ lặng thinh, coi như ngầm thừa nhận.

"Nhớ giữ cậu ta cho thật chắc, cậu nhóc đó đẹp mã hơn A Bắc rất nhiều, lại còn hào phóng như vậy, sau này có thể giúp đỡ gia đình ta không ít." Lâm Hoa vừa nói vừa quay lưng về phía Dương Mạn Vũ, giọng bà ta đều đều không cảm xúc.

Nước mắt lưng tròng.

Dương Mạn Vũ khẽ dùng tay gạt chúng đi, mẹ, con cũng muốn giữ Diệp Liên Thành ở lại, nhưng con đã làm ra một việc quá đỗi ngu xuẩn.

"Nhưng anh ấy không còn cần con nữa." Cô nghẹn ngào nói với Lâm Hoa, vòng tay ôm lấy bà ta.

Lần đầu tiên trong đời Dương Mạn Vũ lấy hết can đảm ôm mẹ mình vào lòng, thành thật nói cho bà biết, mẹ, con hết cách rồi, con không còn cách nào khiến anh ấy quay lại nữa, Diệp Liên Thành nhìn vào mắt con như một kẻ đã chết, điều ấy đã làm tâm can con tuyệt vọng đến nhường nào.

Thế cho nên, mẹ ơi, trái tim con đau lắm.

Con biết con không tốt, con đã khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ đến cực điểm, xin mẹ hãy nói cho con biết, bây giờ con nên làm thế nào đây?

Bờ vai khẽ rung lên, yếu đuối và mỏi mệt, trên đôi vai ấy mang theo quá nhiều gánh nặng, vậy mà chúng lại chỉ chờ được một câu nói lạnh nhạt từ Lâm Hoa.

"Tiểu Dương, tôi cũng cảm thấy cô là đứa con gái ngu ngốc hết thuốc chữa."

Lập tức trở mình, Lâm Hoa nặng nề buông lời: "Một mối tốt như vậy mà cô cũng dám bỏ. Tiểu Dương, rốt cuộc trong đầu cô đang tính toán cái gì? Còn muốn tất cả đàn ông trên thế giới này đều chạy theo cô?"

"Dù thế nào cũng phải giữ cậu ta ở lại. Cô không còn nhiều thời gian để mà lựa qua lựa lại như thế đâu, ngay cả A Bắc cũng sắp làm cha rồi đấy. Vợ cậu ta hiền lành ngoan ngoãn, cô còn chẳng bằng một cọng tóc của đứa con gái đó."

Ừm, phải rồi. Đây cũng không phải lần đầu tiên mẹ cô nói những lời này, cô còn mong chờ gì nữa đây?

Lặng lẽ rút tay về, sau đó rời khỏi phòng bệnh, Dương Mạn Vũ dành cả đêm thao thức ngoài hành lang. Không gian hơi lạnh, nhưng cũng không quá mức khó chịu.

Sáng sớm, Dương Mạn Vũ quay trở lại ký túc xá, Diệp Liên Thành đã thay cô chi trả toàn bộ tiền viện phí, vậy nên có thể yên tâm để Tịnh Ý nghỉ ngơi ở đó. Cô biết chúng không rẻ một chút nào, bởi vì phòng bệnh của em gái cô là phòng đơn, ngoài ra còn có thêm một gian nghỉ nhỏ dành cho người nhà. Ngay cả cơm của Tịnh Ý cũng ngon hơn ở đây gấp mấy lần, một ngày đủ ba bữa chính hai bữa phụ, chẳng mấy chốc con bé sẽ lại than thở mình mập lên cho mà xem. Phải biết rằng con gái út nhà họ Dương quan tâm đến vóc dáng ngoại hình của mình vô cùng.

Đợi mãi mới đến giờ tan học, Dương Mạn Vũ lập tức quay trở lại bệnh viện, trước đó Tống Giai Tuệ bày tỏ với cô muốn đến thăm Tịnh Ý, thế nhưng cô đã nói không cần, bởi vì Chu Minh Tuấn đang đợi ở bên ngoài. Cô biết hai người họ hôm nay đã có kế hoạch khác, tình cảm của đôi tình nhân mới bên nhau còn đang vô cùng mặn nồng.

"Đi chơi vui vẻ nhé."

Tống Giai Tuệ mừng rỡ vẫy tay chào tạm biệt với cô, gương mặt thỏa mãn hưởng thụ mọi sự chăm sóc của Chu Minh Tuấn. Cô nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đã ngồi yên vị trên xe, thế nhưng bạn trai của cô ấy vẫn cố tình nán lại, chần chờ không chịu rời đi. Dáng vẻ như có gì đó muốn nói.

"Tiểu Dương, hình như trước đây cô từng nuôi một con mèo trắng?" Trong câu hỏi của Chu Minh Tuấn đã có sẵn đáp án, chỉ là cậu ta muốn xác nhận lại.

Dương Mạn Vũ nhanh chóng gật đầu.

"Tốt hơn hết cô nên đến nhận lấy mèo về, Diệp Liên Thành không muốn nuôi nó nữa."

Sao? Anh định vứt mèo của cô đi? Dương Mạn Vũ trợn tròn mắt, trước đây vì biết rõ Mạn Mạn ở nhà anh được chăm sóc rất cẩn thận, không ít lần cô nhìn thấy nó ở cửa hàng thú cưng số năm đường Hải Hòa, thậm chí cô còn lén lút vào thăm, mèo của cô mập mạp béo tròn nhìn vô cùng đáng yêu, cộng thêm việc ở ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng, vậy nên cô chỉ còn cách để lại nhà Diệp Liên Thành, thỉnh thoảng sẽ chờ sẵn ở cửa hàng quen thuộc ấy. Hẳn là chú Hà đã lên sẵn lịch trình, mỗi thứ bảy hàng tuần Mạn Mạn đều ở đó vào lúc hai giờ chiều, và ra về lúc sáu giờ tối.

"Cô cũng biết mà, Diệp Liên Thành giỏi nhất mấy chuyện giận cá chém thớt, con mèo của cô cũng đủ đáng thương rồi."

Không đợi Chu Minh Tuấn nói hết câu Dương Mạn Vũ đã vội vàng chạy mất, trong đầu cô tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh, Diệp Liên Thành ghét lây cả Mạn Mạn liền bỏ đói nó, cuối cùng chú mèo tội nghiệp của cô sẽ chỉ còn lại bộ da bọc xương mà thôi.

Dương Mạn Vũ không nói không rằng đã mất bình tĩnh rời đi, Chu Minh Tuấn không quá để tâm, thậm chí còn bật cười vui vẻ. Tống Giai Tuệ ở bên cạnh ngay lập tức hỏi có chuyện gì.

"Chỉ là chứng kiến hai người họ tự giày vò lẫn nhau như vậy cũng là một chuyện rất thú vị." Chu Minh Tuấn mập mờ đáp lại, không chỉ là giày vò bình thường thôi đâu, Diệp Liên Thành thậm chí còn tập tành hút thuốc uống rượu như mấy gã trai mới lớn điên vì tình, mà những điều này chỉ có mình anh ta được nhìn thấy ở căn hộ của anh ở New York, nhưng đó đã là chuyện của sau vài ngày liền không liên lạc được với Diệp Liên Thành, có trời mới biết anh đã bắt đầu như vậy từ khi nào.

Thế nhưng dưới góc độ của Tống Giai Tuệ lại cho rằng Diệp Liên Thành đang phản ứng quá gay gắt.

"Tuệ Tuệ, chuyện của bọn họ một lời khó nói rõ. Tôi biết Dương Mạn Vũ là bạn của em, nhưng em cũng cần phải thông cảm cho Diệp Liên Thành, cậu ta bị đá một cú khá đau đấy."

Diệp Liên Thành bị Dương Mạn Vũ đá? Điều này là thật ư? Cậu chủ Diệp bị một cô gái bỏ rơi không thương tiếc?

Xem ra mấy lời bàn ra tán vào kia chỉ toàn là bịa đặt, Tống Giai Tuệ há miệng sửng sốt, miệng liên tục lắp bắp hỏi lại, cũng quên luôn cả việc phải thắt dây an toàn khiến Chu Minh Tuấn chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ vươn tới cài giúp cô.

Cài xong anh ta còn không quên để lại một nụ hôn khẽ khiến Tống Giai Tuệ đỏ mặt tía tai.

Quãng đường tới nhà họ Diệp không mất quá nhiều thời gian, thậm chí người gác cổng còn dễ dàng thỏa hiệp với Dương Mạn Vũ chỉ sau chưa đầy ba phút. Men theo con đường nhỏ tràn ngập hoa hai bên, Dương Mạn Vũ rất nhanh đã gặp được Diệp Liên Thành.

Trái ngược với dự đoán của cô, anh đang chăm chú... tưới cây, trên người là bộ đồng phục lao động chuyên dụng, tay áo được xắn lên cao để lộ cánh tay mạnh mẽ, da anh không còn quá trắng như trước, nhưng như vậy lại có thêm vài phần phong thái đàn ông, từng đường gân mỏng nổi lên tựa như muốn phô trương sức lực của anh có thể bẽ gãy tay cô chỉ trong vài giây.

Dương Mạn Vũ không khỏi rùng mình, mắt dán chặt vào từng giọt nước đang nhỏ xuống từ cánh tay ấy, trong lòng bỗng cảm thấy không yên.

Ngoài ra... Mạn Mạn của cô cũng đang quấn quít bên chân anh, thậm chí còn không sợ nước, thỉnh thoảng lại to gan cào nhẹ vào giày của Diệp Liên Thành.

Dương Mạn Vũ không biết phải nói gì vào lúc này, trong bụng thầm rủa xả Chu Minh Tuấn là đồ khốn, đúng, không ít lần cô cũng mắng Diệp Liên Thành là đồ khốn, xem ra hai người họ đã học được tính xấu của nhau mất rồi.

Dương Mạn Vũ đứng ngây ngốc một lúc, mãi sau đó Mạn Mạn mới nhận ra cô liền lại gần. Nó kêu meo meo vài tiếng, thân hình mập tròn liên tục dụi vào chân cô.

Cô không hề nao núng mà bế Mạn Mạn lên. Đối diện với cái nhướng mày khó hiểu của Diệp Liên Thành, cô bắt đầu chất vấn anh: "Diệp Liên Thành, anh định bỏ mèo của em đi?"

Anh ồ lên một tiếng rất nhỏ, sau đó mắng Chu Minh Tuấn một tiếng. Đồ phản bội.

Không chỉ có vậy, anh ta còn dám nói dối cô đấy! Mèo của cô chẳng làm sao cả, nó thậm chí còn nặng tới nỗi hai tay cô sắp mỏi chết mất, nếu là ngày xưa Diệp Liên Thành sẽ lập tức đỡ lấy Mạn Mạn giúp cô, nhưng hiện tại Dương Mạn Vũ chỉ có thể chật vật ôm lấy, tránh để nó trượt khỏi lòng.

"Diệp Liên Thành, anh định bỏ mèo của em đi ư?"

Anh khẽ ừm một tiếng, rồi thản nhiên tiếp tục tưới cây.

Dương Mạn Vũ đưa tay vuốt ve Mạn Mạn, không nhịn được mà hỏi anh.

Diệp Liên Thành, đối với anh Mạn Mạn cũng chỉ là một con mèo, nhưng anh đã nuôi lâu như vậy mà không hề có một chút tình cảm với nó ư? Mạn Mạn từ bé đã bị bỏ rơi nên rất nhạy cảm với sự thay đổi. Vậy mà anh nỡ đem nó cho một người khác, lỡ như họ bỏ đói Mạn Mạn, đánh đập Mạn Mạn thì sao?

Anh lạnh lùng đáp trả: "Dương Mạn Vũ, chuyện đó sẽ không xảy ra, tôi đảm bảo với em sẽ tìm một gia đình tốt cho Mạn Mạn. Họ còn có nhiều kinh nghiệm nuôi thú cưng hơn cả chú Hà đấy. Dù sao chú Hà cũng lớn tuổi rồi, trong nhà lại không có ai biết chăm sóc một con mèo khó chiều như vậy, em không nghĩ đến hoàn cảnh của chú Hà hay sao?"

Dương Mạn Vũ mím chặt đôi môi, nghe thế nào cũng cảm thấy anh đang biện hộ.

Một tuần trước cô vô tình gặp được chú Hà ở số năm đường Hải Hòa, chú Hà thậm chí còn âu yếm vuốt ve Mạn Mạn trong lòng, coi nó như con vậy.

Cô cắn răng đáp lại, Diệp Liên Thành, anh đừng ấu trĩ như thế.

"Ồ không, bạn học Tiểu Dương hơi nặng lời rồi đấy. Chỉ là tôi cảm thấy mình không còn trách nhiệm với nó nữa."

"Còn giờ thì em về đi."

Diệp Liên Thành dứt khoát xoay người, tập trung vào công việc hơn nữa. Thế nhưng rõ ràng là cậu chủ Diệp đang vô cùng lơ đãng, nhìn xem, bụi hoa trước mặt đã bị anh tưới nhiều tới nỗi nước sắp tràn thành một cái ao nhỏ ở đây luôn rồi.

Quả thật là cậu chủ nhà họ Diệp có cái tôi rất lớn, được chiều quá thành hư mà trở nên vừa ấu trĩ vừa ngang ngược.

Vậy nên...

"Em xin lỗi."

"Diệp Liên Thành, em xin lỗi."

"Đáng lẽ ra em không nên nói như vậy. Anh nói đúng, em không có tư cách nói với anh em hối hận rồi. Chỉ là phút bồng bột nhất thời, anh biết mà, lúc ấy em không được chợp mắt chút nào, thế nên đầu óc có phần không tỉnh táo. Liên Thành, anh đừng tin mấy lời đó là thật, em hối hận không phải vì muốn quay lại với anh, mà là em hối hận vì đã làm anh đau khổ tới như vậy. Ngay cả em cũng vô cùng ấu trĩ, chỉ biết làm theo ý mình mà không suy nghĩ đến cảm nhận của anh. Thật đấy, bây giờ em hối hận đến chết mất."

Dương Mạn Vũ nhìn thẳng vào bóng lưng cao lớn của anh, miệng lắp bắp: "Liên Thành, anh muốn em chuộc lỗi thế nào cũng được. Bảo em hãy đi khuất mắt anh thật xa cũng được. Chỉ là... hãy cho em một chút thời gian, nhanh thôi, em phải tìm một chỗ ở mới cho Mạn Mạn."

Nói xong, hàng mi cũng rủ xuống đầy buồn bã.

Cô đặt lại Mạn Mạn xuống chân, hướng cho nó đi về phía Diệp Liên Thành. Mèo của cô đáng yêu như vậy, nhất định sẽ khơi gợi được một chút lòng trắc ẩn từ anh.

Đến cuối cùng thì Diệp Liên Thành vẫn là một người vô cùng rộng lượng, từ đó về sau không còn thấy Chu Minh Tuấn đề cập tới chuyện Diệp Liên Thành có ý định đem Mạn Mạn cho người khác nữa.

Dương Mạn Vũ thở phào bớt đi một mối lo, bắt đầu tập trung vào kiếm tiền, cô phải kiếm thật nhiều tiền trong kỳ nghỉ đông này, bởi vì sau khi Dương Tịnh Ý xuất viện, nhà họ Dương phải đối mặt với khoản tiền thuốc men khổng lồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.