Khương Cách dần yên tĩnh lại, cô ôm chặt lấy anh, rồi ngoan ngoãn gác đầu lên hõm vai anh, hơi thở nhè nhẹ phả lên làn da anh. Ngoài cửa sổ cơn mưa vẫn rả rích, càng làm bật lên sự ấm áp và yên tĩnh trong căn phòng. Hai người không nói gì tiếp, chỉ ôm nhau thật chặt. Quý Tranh cúi đầu hôn lên tóc mai Khương Cách, giọng anh trầm thấp. “Không nhớ anh thật sao?” Lời tâm tình anh vừa nói vẫn văng vẳng trong lòng cô, trái tim Khương Cách đập loạn nhịp. Rõ ràng trong phòng khách có điều hòa, thế mà cả người cô lại nóng rực, vừa mới tắm rửa xong mà bây giờ cơ thể cô đã toát mồ hôi. “Không nhớ.” Cô khẽ nhúc nhích. Quý Tranh bật cười rồi áp mặt vào hõm cổ cô, sóng mũi cao thẳng cọ xát trên làn da cô, chậm rãi dời xuống. Khương Cách ngứa ngáy muốn tránh né, nhưng cánh cửa sau lưng lại không cho cô đường lui. Anh không làm gì tiếp, chỉ ôm lấy cô, nói: “Để anh xem em đang nói thật hay nói dối.” Giữa nhịp tim rộn ràng, Khương Cách không trả lời. Quý Tranh vừa đưa tay bật đèn, cô đã nhảy phóc xuống đất rồi xoay người chạy đến phòng ngủ trên lầu hai. Phòng khách mát mẻ giữa cơn mưa, dưới ánh đèn dìu dịu, tà váy ngủ màu trắng của cô biến mất sau cửa phòng ngủ. Hương thơm và xúc cảm mềm mại còn đọng trong lồng ngực, Quý Tranh ngước mắt nhìn cửa phòng ngủ đã được đóng chặt rồi khẽ bật cười. Ngày hôm sau Khương Cách có cảnh quay lúc sáng sớm, trước khi mặt trời mọc cô đã đến đoàn phim. Sau một giờ quay phim, chân trời đã lấp ló sắc bạc, mười mấy phút sau, mặt trời đã ló dạng phía xa xa. Hôm nay đoàn phim Tình Thị vô cùng bận rộn, mọi người phải đẩy nhanh tiến độ quay phim, cố gắng hoàn thành cảnh quay của nhân vật chính trong buổi sáng, sau đó sẽ tiến vào quá trình hậu kỳ. Khương Cách quay phim từ sáng sớm, tâm trạng của cô khá tốt. Tiết trời sáng sớm mát mẻ, đóng phim cũng dễ chịu hơn so với lúc về trưa. Những cảnh quay cuối cùng rất u ám, gần như cảnh quay nào Khương Cách cũng khóc, lúc đóng đến cảnh cuối cùng trước khi ăn sáng, đôi mắt cô đã sưng đỏ. Quý Trach chườm bịt mắt hơi nước lên cho Khương Cách, rồi ăn sáng cùng cô. Trước khi đi, anh nói với Lý Nam hôm nay mình có việc phải rời đi cả ngày, nhờ anh ấy chăm sóc cho Khương Cách. Lý Nam và Tiểu Bàng gật đầu tỏ ý đã biết, lúc này Quý Tranh mới rời đi, anh lái xe hướng đến bệnh viện quân khu. Sau hai giờ lái xe, Quý Tranh đến bệnh viện quân khu. Vừa xuống xe, anh đã nhìn thấy Chương Đình đứng trước cửa bệnh viện. Đóng cửa xe, Quý Tranh nhìn Chương Đình, mỉm cười chào: “Bác sĩ Chương.” Chương Đình mặc áo khoác trắng, bên trong là áo sơmi màu xanh quân đội, ông đang chờ Quý Tranh. Thấy Quý Tranh bước tới, Chương Đình trêu chọc anh: “Lần này đến một mình à?” Vẻ mặt Quý Tranh vẫn điềm tĩnh như không, anh chỉ mỉm cười đáp: “Vâng, cô ấy bận quay phim rồi.” Chuyện mấy ngày trước vẫn còn xôn xao trên mạng, hiện tại vẫn chưa hết người bàn tán sôi nổi. Bình thường Chương Đình sẽ không đọc những tin tức như thế, nhưng sau khi biết mối quan hệ giữa Quý Tranh và Khương Cách, thỉnh thoảng ông cũng sẽ lướt qua vài tin tức về giới giải trí. Cha Khương Cách đã bị bắt, em gái dưỡng bệnh ở nước ngoài, những tin đồn thất thiệt đều đã được làm sáng tỏ, lại còn nhận được vai diễn mới, hiện tại Khương Cách thỏa sức phát triển trong giới giải trí, không còn gì có thể khiến cô lo âu. Trở lại giới giải trí, Khương Cách trông hoàn toàn khác biệt so với lúc cô đi cùng Quý Tranh mấy hôm trước. Cô đã cởi mũ và khẩu trang, đứng trước ống kính, cô xinh đẹp mà xa cách, tài giỏi mà sắc sảo, có phần ỷ đẹp mà kiêu. Nào có ai ngờ một người ôn hòa lễ phép như Quý Tranh lại hẹn hò với một cô gái sắc sảo như Khương Cách. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau thì mới hiểu: Quý Tranh dịu dàng bao dung, Khương Cách tuy lạnh lùng sắc bén với người ngoài, như khi ở cạnh Quý Tranh cô lại ngoan ngoãn dịu dàng đến lạ. Một nữ minh tinh nổi tiếng, một lính đặc chủng ưu tú, hai người họ hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau. Thế nhưng hai người họ lại trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc của nhau, mối nhân duyên này nhỏ bé như hạt cát trong không trung vô tình chạm vào nhau tạo nên một đốm lửa, vừa hiếm có vừa rực rỡ. Chương Đình hoàn hồn, ông vừa trò chuyện vừa đi đến phòng làm việc cùng Quý Tranh. Đã là chín giờ sáng, hôm qua trời đổ một trận mưa to, không khí trong lành, mặt trời xán lạn, một ngày mùa hè tươi đẹp mà dễ chịu. Sau khi vào phòng làm việc, Quý Tranh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, vẫn như mọi khi, anh đến đây để điều trị tâm lý. Làm trị liệu xong, anh sẽ đến quân khu huấn luyện ngắm bắn. Nhìn Quý Tranh ngồi đợi mình, Chương Đình bỗng có phần do dự, nhưng ông lại không thể hiện ngoài mặt, chỉ hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?” Quý Tranh gật đầu, Chương Đình thôi miên anh. Chẳng mấy chốc Quý Tranh đã lâm vào trạng thái thôi miên, Chương Đình trở về bàn làm việc, ngồi xuống quan sát Quý Tranh. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ tích tắc. Ông quan sát một lúc rồi lấy một quyển sổ ra, cúi đầu bắt đầu ghi chép gì đó. Viết được nửa trang giấy, ông ngước mắt nhìn lên, Quý Tranh đã tỉnh dậy. Chương Đình nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Mười phút.” Tỉnh lại khỏi cơn thôi miên, vẻ mặt Quý Tranh vẫn như bình thường. Trong đôi mắt đen của anh hoàn toàn thanh tĩnh, cảnh tưởng lúc thôi miên hiện lên trong đầu, anh thuật lại chi tiết: “Sau lần trước bóp được cò súng, trong tiềm thức tôi đã tìm được trình tự của việc thôi miên. Thế nên lần này tôi không hề do dự, nhanh chóng bóp cò súng.” Chương Đình cũng biết cảnh tượng Quý Tranh thấy trong lúc thôi miên, ông đặt cây bút trên tay xuống, nói với Quý Tranh: “Thôi miên đã không còn tác dụng với cậu nữa, điều này chứng tỏ cậu đã vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lúc thôi miên, đây là một bước đột phá trong quá trình điều trị, xem như là chuyện tốt.” Nghe đến đây, Quý Tranh khẽ mím môi, nói: “Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.” Lần trước trên sân huấn luyện, anh chỉ bắn được một phát. Sau phát súng đầu tiên, mắt anh lại nhòe đi, anh lại không thể nhắm rõ. Chương Đình cười nói: “Đương nhiên, thôi miên khác với hiện thực.” Vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lúc thôi miên là một bước tiến bộ, nhưng thôi miên khác với hiện thực, Quý Tranh phải giải quyết được chướng ngại tâm lý trong hiện thực mới có thể trở lại làm một lính bắn tỉa. “Quý Tranh, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây.” Chương Đình không quanh co với Quý Tranh, ông nghiêm túc nhìn Quý Tranh nói: “Giải quyết được vấn đề cũ sẽ phát sinh vấn đề mới, chướng ngại tâm lý vốn là như thế, phải từ từ giở từng lớp, từ từ giải quyết, quá trình dài đằng đẵng. Hiện tại chúng ta đã đi đến bước cuối cùng. Bước cuối cùng này cũng là bước quan trọng nhất, chỉ có thể trông cậy vào bản thân cậu.” Đôi khi trong những ca bệnh tâm lý, bác sĩ tâm lý chỉ có tác dụng phụ trợ. Bọn họ giúp người bệnh dát mỏng bức tường mang tên chướng ngại tâm lý, cuối cùng người bệnh phải tự mình lật đổ bức tường ấy. Thấm thoát đã một năm trôi qua, Quý Tranh vẫn trầm ổn mà mạnh mẽ như lần đầu gặp ông. Có lẽ đối với người khác mà nói, năm nay rất đơn giản, nhưng đối với Quý Tranh, một năm nay vô cùng gian nan. Trị liệu tâm lý gần một năm, nửa năm trước không hề có chút tiến triển, mấy tháng gần đây mới có thể rút ngắn thời gian thôi miên, có thể bắn được bóng bay, sau đó là có thể bóp cò súng trong lúc thôi miên, rồi đến mấy ngày trước anh mới có thể bắn phát súng đầu tiên trong vòng một năm nay… Quá trình ấy chậm chạp mà đau khổ. Nhưng cho dù quá trình trị liệu có chậm chạp mà đau khổ đến mức nào, anh luôn lo lắng đến cảm nhận của mọi người, chia sẻ với mọi người, trấn an mọi người. Nhưng mọi người lại không thể nào cảm nhận được một năm nay anh trải qua những chuyện gì. Trong mắt Chương Đình có sự mong chờ và động viên, nhưng cũng có chút lo âu và mờ mịt. Quá trình vượt qua chướng ngại tâm lý có thành công hay không, mất bao nhiêu thời gian, tất cả đều là ẩn số. Sự trợ giúp của người ngoài chỉ có thể đưa anh được đến đây, con đường sau này anh phải tự mình bước đi. Nghe lời Chương Đình nói, tâm trạng Quý Tranh vừa bình tĩnh vừa phức tạp, một lúc sau, anh khẽ gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Chương.” Nán lại bệnh viện hơn một tiếng, Chương Đình và Quý Tranh hàn huyên rất nhiều. Trò chuyện xong, Quý Tranh đứng dậy chào tạm biệt, Chương Đình đi theo tiễn anh. Đã mười giờ sáng, mặt trời đã rút cạn hơi ẩm còn lưu lại trong không khí từ trận mưa đêm qua, tiết trời lại trở nên khô nóng. “Đến quân khu à?” Chương Đình hỏi Quý Tranh. Quý Tranh cười nói: “Vâng, đại đội trưởng bảo tôi đến, Lý Khả đang chờ.” Nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm nay, Chương Đình mỉm cười nói lên suy nghĩ thật lòng của mình: “Cố gắng huấn luyện, chúc cậu sớm quay về đơn vị.” Khi tất cả mọi người thúc giục anh phải mau chóng bình phục, Chương Đình luôn trấn an anh không nên gấp. Đến khi anh sắp hồi phục, Chương Đình đã có thể nói suy nghĩ thật của mình. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong năm nay, Quý Tranh cười nói: “Vâng.” Sau khi Quý Tranh vẫy tay tạm biệt Chương Đình, ông bỗng do dự một chút rồi gọi anh lại. “Quý Tranh.” Quý Tranh quay đầu, Chương Đình đứng trên bậc thang trước cửa bệnh viện, nhìn anh nói: “Khương Cách nói trước đây cậu và cô ấy từng gặp nhau, nhưng cậu đã quên.” Nghĩ đến Khương Cách, đáy mắt bình tĩnh của Quý Tranh bỗng gợn sóng, anh khẽ gật đầu rồi nói: “Vâng.” Chương Đình nhìn anh một lúc rồi cười nói: “Cậu tâm sự chuyện xảy ra năm ngoái với Khương Cách đi, có lẽ cậu sẽ nhớ ra được cô ấy.” … Khi Quý Tranh lái xe đến sân huấn luyện, Lý Khả đã cầm vali đựng súng chạy đến. Hôm nay cậu ấy không huấn luyện mà đến đây cùng Quý Tranh tập bắn. Thấy Quý Tranh xuống xe, Lý Khả lập tức nở nụ cười. Quý Tranh nhận lấy va li đựng súng, cảm giác trọng lượng quen thuộc khiến anh mỉm cười. Anh bước về phía sân huấn luyện, nói với Lý Khả: “Hôm nay chỉ bắn bia, không tập bắn bên ngoài, cậu không cần đi theo anh đâu.” “Em là trợ thủ của anh.” Lý Khả cười nói, “Đã một năm không làm việc cùng nhau, phải huấn luyện cách phối hợp lại chứ.” Quý Tranh đột ngột vung khuỷu tay, vẻ mặt cười đùa của Lý Khả lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ấy nhanh nhẹn nghiêng người. Tránh né xong, cậu ấy ngơ ngác nhìn Quý Tranh, anh thu tay rồi khẽ bật cười nói: “Vẫn phối hợp tốt lắm.” Đây là động tác mà trước kia hai người thường làm, lòng Lý Khả vô cùng kích động, với trạng thái hiện tại, có lẽ Quý Tranh đã sắp có thể trở về đơn vị. Trong lúc cậu ấy ngẩn người, Quý Tranh đã đi xa. Bóng lưng anh cao lớn mà vững chãi. Lý Khả hào hứng đuổi theo sau. Quý Tranh mở ra va li đựng súng, dựng giá súng lên, sau đó ghé mắt vào ống ngắm. Lý Khả ngồi xổm bên cạnh Quý Tranh, dùng kính viễn vọng nhìn ra xa, báo cáo hướng gió, tốc độ gió, ánh sáng và nhiệt độ không khí. Báo cáo xong, Lý Khả im lặng chờ Quý Tranh kéo cò. Gió hè khô nóng, trong không khí có phần ẩm thấp, trên sân huấn luyện trống trải không một bóng người, nhịp tim vang dội trong lồng ngực. Quý Tranh như ngừng hít thở, mắt dán chặt vào lăng kính trên súng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]