So với sòng bài náo nhiệt mà hòa hợp, phòng làm việc của ông cụ Quý Hiển trang nghiêm và vắng lặng hơn nhiều. Quý Hiển đã thay thường phục ngồi trên ghế mây, Quý Tranh gõ cửa bước vào rồi đóng cửa. Trong phòng chỉ còn tiếng giọt mưa táp vào kính cửa sổ.
Đã lâu rồi hai ông cháu chưa ngồi lại trò chuyện, thấy Quý Tranh bước vào, Quý Hiển nói: “Ngồi đi.” Ông cụ râu tóc bạc trắng, bình thường ông luôn vui vẻ hòa nhã, Quý Tranh rất hiếm khi thấy ông nghiêm túc như thế.
“Vâng ạ.” Quý Tranh đáp lời rồi kéo ghế ngồi xuống, tư thế chỉnh tề.
Tuy đây không phải trong quân đội, nhưng Quý Tranh đã quen với tư thế ngồi này, hơn nữa trước mặt anh là người ông mà anh luôn kính trọng. Anh ngồi xuống, ông cụ ngồi sau bàn làm việc nhìn thẳng vào mắt anh.
Quý Hiển quan sát Quý Tranh, thằng bé ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn tuấn tú, một quân nhân đầy chính trực mà sắc bén. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng biết từ lúc nào thằng bé đã khôn lớn. Con cháu lớn rồi thì tự nhiên cũng có suy nghĩ và ý định của riêng mình.
Quý Hiển không phải là một bậc gia trưởng thích áp đặt, cho dù là chuyện gì, ông cụ luôn biết cách giải quyết bằng lời nói, lần này cũng vậy.
Quý Tranh nhìn sự sắc bén trong mắt ông nội dần dần biến mất, ông nội nhìn Quý Tranh nói: “Lần trước ông đến quân khu, có người nói rằng mấy ngày trước cháu vừa đến. Lúc đến còn dẫn theo một cô gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tan-xuong/583745/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.