" Anh"
Như vừa khôi phục tinh thần, Mạc Thiên Vũ vội thu hồi ánh mắt, bàn tay phía sau dần buông lỏng.
" Sao em lại ra đây?"
Mộc Uyển Đình đứng lên, nhịp tim trong giây lát vẫn chưa ổn định: " Em…em tỉnh ngủ, muốn đi tìm điện thoại, không biết anh vẫn còn ở đây."
Mạc Thiên Vũ đứng lên đối mặt ngang tầm mắt cô, lạnh giọng nói: " Tên Triệu Đan Kiều đó bắt nạt em."
Không hiểu sao bỗng nhiên lại nhắc đến đàn anh đang ở phương trời nào, Mộc Uyển Đình hết nhíu mày lại
lắc đầu như trống bỏi phủ nhận: “Không… Không có”
Nghĩ tới những lời vừa nghe được, hẳn là cô đang rất khổ tâm mới có thể nói ra như vậy. Đã đau khổ vậy sao vẫn còn muốn ở bên cạnh anh ta. Trong mắt Mạc Thiên Vũ ánh lên một tia nhìn lạnh lẽo, lồng ngực như bị cào xé tới xót xa, nhưng là chuyện cô không muốn nói anh cũng không muốn ép cô. Dẫu sao thì anh cũng sẽ bảo vệ cô theo cách riêng của anh, viên ngọc anh nâng niu trong tay sao có thể để người khác chà đạp lên được. Mạc Thiên Vũ nhìn lên đồng hồ treo tường rồi nhẹ giọng:
" Còn chưa đến hai giờ sáng, mau vào phòng ngủ thêm một lúc đi."
Mộc Uyển Đình: " Vậy anh có vào ngủ không?"
" Anh? Trong đó chỉ có một cái giường, em muốn anh vào ngủ ở đâu?" Mạc thiên Vũ nhìn cô bằng ánh mắt dị thường, lời nói cũng toát lên ý cười trêu chọc.
“Em…” Mặt đỏ tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3482545/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.