Từ Hướng Viên nghe vậy liền sửng sốt hỏi lại.
" Cái gì mà không thích cậu. Không lẽ em ấy thật sự thích cái tên mặt trắng đẹp trai chúng ta đã nhìn thấy trước đó hay sao?"
Chưa đợi Mạc Thiên Vũ trả lời, anh ta lại tiếp tục nói: " Mà tính tình cậu hung dữ như vậy không dọa em ấy sợ đã là may rồi, sao có thể thích cậu cho được."
" Mấy cô gái chưa từng trải sẽ chỉ thích những người đàn ông dịu dàng thôi."
Mạc Thiên Vũ liếc mắt nhìn Từ Hướng Viên một cái: " Cậu là cô gái chưa từng trải à mà biết."
Từ Hướng Viên: “…”
" Hix, Vậy cậu tính sao, không lẽ trồng hoa đến ngày hoa nở lại để người ta đập chậu cướp đi mất."
" Giờ này còn muốn quản việc của tôi, mau lo chuyện của cậu đi". Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa nhún vai, chỉ tay về phía Nhan Thiên Kiều.
Từ Hướng Viên thở dài: " Cậu nói tôi phải làm sao, bây giờ mang em ấy về nhà họ Nhan không được ổn cho lắm."
" Chuyện của cậu liên quan gì đến tôi. Đi trước đây." Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa bước đến cúi người, trực tiếp ôm Mộc Uyển Đình đứng lên.
" Này, đã khuya rồi, em ấy cũng đã ngủ say như vậy cậu còn muốn đưa em ấy về nhà, không sợ bố mẹ cậu sẽ suy nghĩ hay sao?" Từ Hướng Viên vừa nói vừa đứng lên giơ tay ra chặn, muốn ngăn cản hành động của Mạc Thiên Vũ.
" Tôi đâu nói sẽ về nhà. Giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3477708/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.