Nơi này không thể ngủ lại, ba mươi phút sau Mạc Thiên Vũ quyết định ôm Mộc Uyển Đình ra xe.
Anh đứng lên, bước tới bên Mộc Uyển Đình cúi xuống, cánh tay đưa ra muốn trực tiếp ôm cô đứng dậy.
Ở khoảng cách gần anh nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô.
Cô ngủ rất ngon. Gương mặt thanh tú không vương chút muộn phiền. Anh nhớ năm đó mẹ anh đã từng nói Mộc Uyển Đình rất giống bố, sau này lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên vô cùng xinh đẹp. Hoàn toàn không còn dáng vẻ đen nhẻm, thấp bé thoạt nhìn rất đáng thương như năm nào.
Nhớ lần đầu tiên anh du học về thăm nhà, nhìn cô gái nhỏ đứng trong sân ngắm trời, ngắm đất khiến anh ngây ngẩn, tựa hồ như không rõ, suýt chút nữa đã không nhận ra cô. Vài năm nữa qua đi, cô gái nhỏ của anh đúng là đã trưởng thành thật rồi chỉ có điều bao năm qua đi nhưng cô vẫn nhát gan như vậy. Nhút nhát tới ngốc nghếch khiến anh chẳng thể an tâm khi giao cô cho người đàn ông khác.
Anh rũ mắt nhìn một cái, bàn tay không tự chủ vươn tới trước mặt cô, vén lên những sợi tóc vương trên má. Ngón tay thon dài từ từ di chuyển vẽ theo đường lông mày cong vút, sống mũi cao, thẳng tắp.
Khóe môi Mạc Thiên Vũ cong lên, trong mắt toàn là sự dịu dàng, ngón tay chạm tới bờ môi hồng hồng có phần mềm mại, có phần ướt át. Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, đột nhiên hai bên đồng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3463214/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.