Edit: Cải Trắng
Chu Trì đứng im tại chỗ, không làm ra bất cứ hành động gì cũng không lên tiếng quấy rầy.
Thiếu nữ vùi mặt trước cửa chẳng còn tâm trạng lục túi lấy chìa khoá. Vì nhập sai quá nhiều lần, cửa bị tạm niêm phong chừng mấy phút mới cho thử lại, nhưng hết thời gian khoá rồi cô vẫn không có ý định nhập tiếp.
Chu Trì nhìn chằm chằm một lúc rồi yên lặng lui chân về phía đầu cầu thang.
Chờ tới khi bên ngoài hành lang vang lên tiếng mở khoá, tiếng nức nở bị đè nén không còn nữa anh mới điềm nhiên bước tới.
Ôn Vũ đang cúi người nhặt từng quả dương mai đỏ thẫm rơi trên đất. Nghe tiếng anh bước tới, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bình thản coi anh như không khí, tiếp tục làm công việc của mình.
Chu Trì thấy đôi mắt cô hoen đỏ.
“Sao lại bất cẩn thế.” Anh ngồi xổm xuống nhặt giúp.
“Đừng xen vào việc của người khác.”
“Cô bực gì chứ, tốt xấu gì tôi cũng coi như là khách hàng của cô đấy.”
Chu Trì cúi xuống nhặt giúp mấy quả bị lăn ra xa, đang nhặt thì khoé mắt chợt liếc thấy cô ném lại toàn bộ quả dương mai xuống đất.
“Tôi đã nói không cần anh giúp rồi mà! Tôi không cần nữa.”
Cô xoay người về nhà.
Khó chiều thật đấy.
Chu Trì nhặt hết quả dương mai cho vào túi, gõ cửa nhà cô: “Tôi đặt túi hoa quả của cô ở nắm cửa…”
“Đầu óc anh có vấn đề à, tôi đã bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-nguoc-loi/3442647/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.