Viết bởi Tồ Đảm Đang
Triệu Nhạc Sơ không ngờ rằng một năm học mới của mình lại trải qua một cách êm đềm đến như vậy, ngoại trừ lần xếp chỗ ngồi kia thì dường như cậu đã thật sự được buông tha rồi vậy. Cảm giác yên bình này đến một cách quá dễ dàng và không chân thực, đến nỗi cậu không thấy quen được với việc này, cuộc sống yên bình ở ghế nhà trường đối với Triệu Nhạc Sơ là một điều quá xa xỉ.
Triệu Nhạc Sơ lén liếc mắt nhìn sang người con trai đang nằm bò ra bàn, gối đầu lên cánh tay bấm điện thoại bên cạnh mình.
Giang Tử Trình biết có nói gì với Triệu Nhạc Sơ thì Triệu Nhạc Sơ cũng không trả lời hoặc trả lời một cách không nhiệt tình nên hắn đã từ bỏ việc giao tiếp, trông như là không quan tâm gì đến Triệu Nhạc Sơ nữa vậy. Hắn không hiểu vì sao Triệu Nhạc Sơ ở trường lại khác một trời một vực so với hồi họ mới biết nhau ở bìa rừng nọ như vậy, mặc dù lúc đó Triệu Nhạc Sơ cũng chẳng nhiệt tình gì cho cam, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn bây giờ. Còn thằng Đầu Đinh kia cũng vậy, rõ ràng cách đó không lâu còn hỏi Triệu Nhạc Sơ có xem danh sách lớp chưa mà bây giờ lại xem như không hề quen biết cậu. Lẽ nào Triệu Nhạc Sơ đã làm điều gì kinh khủng khiến cho tất cả mọi người phải cô lập như vậy hay sao?
Thế là, một Giang Tử Trình trước giờ chỉ biết đến bản thân mình đã phá lệ, để tìm hiểu về một ai đó.
Sau một vài lần thăm hỏi thử thì kết quả là chẳng ai cho Giang Tử Trình được một đáp án nào ra hồn, người thì bảo vì Triệu Nhạc Sơ lập dị, người thì bảo Triệu Nhạc Sơ rất láo toét, thái độ và cách hành xử với người khác không ra gì nên bị người ta ghét, đã vậy còn không biết thân biết phận, người ta càng ghét thì Triệu Nhạc Sơ lại càng thái độ khiến người ta ghét hơn, nói tóm lại rất khó ưa. Giang Tử Trình nghe xong chỉ biết cười khinh bỉ, biết thân biết phận?
Biết thân biết phận ở đây nghĩa là xu nịnh những kẻ không bao giờ biết đủ kia sao? Bọn chúng là cái động không đáy, càng tỏ ra yếu thế và nịnh hót thì chúng lại càng lên mặt, càng bắt nạt người khác, càng không coi ai ra gì mà thôi. Vậy nên khi người bị bắt nạt lựa chọn kiên quyết chống đối thì thế nào? Kết quả vẫn sẽ rất tệ, bởi vì họ bị gắn thêm cái mác "xấc láo", và rồi sẽ lại rơi vào một vòng tuần hoàn bị cô lập bất tận mà thôi.
Giang Tử Trình không quen biết Triệu Nhạc Sơ qua miệng của người khác, cảm nhận của hắn về một ai đó như thế nào chính hắn sẽ tự biết phán đoán và phán xét. Giang Tử Trình không thấy Triệu Nhạc Sơ xấu như mọi người nghĩ về cậu, hơn nữa, một người có tốt xấu thế nào liên quan gì đến hắn chứ? Bao giờ động đến Giang Tử Trình hắn đi thì ắt sẽ biết hậu quả thế nào, còn không thì ai như thế nào cũng mặc kệ bọn họ chứ, thế gian này nhiều người đến vậy, thật giả tốt xấu lẫn lộn, hắn đâu rảnh rỗi mà đi quản chuyện từng người.
"Cậu không sợ bị mọi người ghét sao?" – Triệu Nhạc Sơ nhìn Giang Tử Trình một lúc, không biết suy nghĩ điều gì rồi chợt buột miệng hỏi.
"Vì sao?" – Giang Tử Trình hỏi lại.
Triệu Nhạc Sơ im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: "Chơi với tôi, cậu sẽ bị mọi người ghét lây."
"Tôi hỏi vì sao phải sợ." – Giang Tử Trình trả lời lại rất nhanh sau đó.
"Không có bạn sẽ rất cô đơn." Giống như Triệu Nhạc Sơ cậu vậy.
Triệu Nhạc Sơ quá hiểu cảm giác ấy tồi tệ như thế nào, nên cậu cũng không muốn một người không liên quan gì mà phải chịu đựng cảm giác giống như vậy, chỉ vì bị cậu liên lụy. Giống như Đầu Đinh vậy, cậu ta dặn dò Triệu Nhạc Sơ lúc ở trường thì hãy xem như không quen biết gì với cậu ta đi, còn ở nhà thì vẫn là bạn bè bình thường. Triệu Nhạc Sơ thấy như vậy cũng khá tốt, vừa có bạn, vừa không phải liên lụy đến người khác.
Bỗng, Triệu Nhạc Sơ nghe thấy Giang Tử Trình nói: "Cậu không phải bạn tôi sao?"
Cậu không phải bạn tôi sao.
Nghĩa là...
Nghĩa là... chỉ cần một mình Triệu Nhạc Sơ cậu làm bạn là đủ rồi sao?. Đam Mỹ Hiện Đại
Triệu Nhạc Sơ im lặng nhìn chàng trai ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cậu bỗng chốc giống như mất đi toàn bộ tiêu cự và rơi vào một khoảng không bất định, hoang mang và thấp thỏm.
Chưa từng có ai nói với cậu như vậy cả. Chưa từng có ai thừa nhận cậu là bạn cả, bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy trái lại khiến cho Triệu Nhạc Sơ không biết phải làm thế nào.
Thấy Triệu Nhạc Sơ mãi vẫn không trả lời nên Giang Tử Trình quay đầu nhìn Triệu Nhạc Sơ xem cậu đang làm gì.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau kia chính là lúc Giang Tử Trình chính thức rơi vào đôi mắt ngấn nước kia. Một giọt nước mắt trong suốt nôn nóng chạy ra khỏi viền mắt, lăn dài lên gò má láng mịn. Tiếp nối theo đó là những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi ướt đẫm gương mặt cậu.
Giang Tử Trình ngẩn người một lúc rồi lật đật lôi Triệu Nhạc Sơ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo cậu ra ngoài dưới ánh nhìn của bạn cùng lớp. Mọi người nổi máu tò mò nhổm người dậy định đi theo xem thì bị giáo viên ngăn lại.
Tại nhà vệ sinh, tiếng khóc của Triệu Nhạc Sơ lại càng trở nên rõ rệt, mặc dù cậu đang cố gắng đè nén nó xuống hết mức có thể nhưng sự tủi thân đang bộc phát kia là không thể che giấu được. Thậm chí còn có tính lây lan, lây sang cho cả một Giang Tử Trình đang đứng ngây ngốc bên cạnh, thật kỳ lạ rằng Giang Tử Trình có thể cảm nhận được nỗi khổ hiện tại của Triệu Nhạc Sơ bởi những hình ảnh diễn ra trước mắt hắn bây giờ.
Cúi đầu nhìn Triệu Nhạc Sơ đang đau đớn bật khóc mà hắn thấy lòng ngứa ngáy khó chịu.
"Cậu bị sao vậy?" – Giang Tử Trình chần chừ một lúc rồi hỏi.
Triệu Nhạc Sơ lắc đầu.
"Khó chịu ở đâu sao?"
Triệu Nhạc Sơ lại lắc đầu.
"Thế thì vì sao lại khóc?"
Triệu Nhạc Sơ vẫn lắc đầu.
Giang Tử Trình không biết dỗ dành, đối tượng đang khóc trước mặt hắn lại là một thằng con trai, hắn lại càng không biết phải dỗ như thế nào. Nhưng trực giác mách bảo rằng chắc chắn có liên quan đến hắn.
Giang Tử Trình giơ tay phải lên khoác lên bờ vai gầy gò nhỏ nhắn của Triệu Nhạc Sơ, bàn tay vụng về vỗ vỗ lên bả vai cậu như đang an ủi.
"Không sao, không sao cả."
Chẳng biết câu nói ấy động phải công tắc vòi nước nào trên người Triệu Nhạc Sơ, cậu nghe thấy vậy thì khóc còn dữ tợn hơn.
Giang Tử Trình thấy tình hình không ổn, hắn lại vừa ôm vừa lôi kéo Triệu Nhạc Sơ ra khỏi cổng trường, ban đầu bảo vệ không chịu mở cửa, Giang Tử Trình cố thuyết phục rằng sức khỏe của Triệu Nhạc Sơ không ổn nên cần phải đi bệnh viện gấp, tình hình cấp bách không kịp xin giấy ra cổng nên sẽ bù vào sau. Nhìn Triệu Nhạc Sơ khóc dữ dội như vậy nên bảo vệ cũng hơi hơi xiêu lòng, bảo Giang Tử Trình ghi lại thông tin rồi mới mở cổng cho ra về.
Sau đó Giang Tử Trình dẫn Triệu Nhạc Sơ đến trạm xe buýt, chuyến xe buýt nào dừng trước thì lên chuyến đó. Giang Tử Trình nắm tay Triệu Nhạc Sơ đi thẳng đến hàng ghế bên trái vị trí kế cuối, ra hiệu cho Triệu Nhạc Sơ vào trong ngồi trước rồi mới ngồi xuống cạnh cậu. Thật ra Giang Tử Trình cũng không biết phải đưa cậu đi đâu, chỉ là lúc đó thấy Triệu Nhạc Sơ khóc dữ quá nên muốn làm điều gì đó phân tán sự chú ý của cậu thôi.
Hai chàng trai im lặng ngồi cạnh nhau trên xe buýt, Triệu Nhạc Sơ đã nín khóc từ lâu, cậu vẫn không lên tiếng, Giang Tử Trình không biết phải nói gì nên cũng đành im lặng.
Chuyến xe buýt dừng hết trạm này đến trạm khác, từng tốp khách đi đường lên lên xuống xuống qua mỗi trạm, Triệu Nhạc Sơ và Giang Tử Trình vẫn ngồi yên ở đó không hề có mảy may ý định xuống xe.
Mãi đến khi xe buýt vào trạm cuối cùng rồi dừng bánh, Triệu Nhạc Sơ và Giang Tử Trình không thể không xuống xe.
Trạm cuối của xe buýt cũng chính là ga xe lửa, thông thường người dân trong thị trấn muốn đi ra ga xe lửa thì có thể ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng là sẽ đến được tận nơi, hoặc người từ tỉnh khác đến vừa xuống xe lửa và đi thẳng đến trạm xe buýt là có thể ngồi xe buýt đi vào thị trấn.
Ga xe lửa ở đây tuy không lớn và phồn hoa như ở những tỉnh thành khác, nhưng vẫn khá nổi tiếng, bởi ở đây có một cửa hàng bánh mochi nổi tiếng lâu đời. Du khách bước đến đây khi trở về hầu như đều mua nó làm quà, ăn một miếng là nhớ mãi không quên.
Giang Tử Trình được dịp ăn một vài lần, ngon thật, danh bất hư truyền.
Lần này Giang Tử Trình và Triệu Nhạc Sơ "trôi dạt" đến đây, bỗng lại nhớ đến món bánh ấy, hắn liền dẫn cậu đi đến cửa hàng ấy.
Bảng hiệu "Mochi Trần Ký" màu đỏ nổi bật dần hiện ra trước mặt, tiếp đó nữa là hàng dài khoảng hai mươi khách hàng đang xếp hàng chờ mua bánh. Giang Tử Trình cũng dẫn Triệu Nhạc Sơ đến xếp hàng cùng, Triệu Nhạc Sơ đứng sau lưng hắn.
"Kể cậu nghe một chuyện vui nhé." – Giang Tử Trình chợt nhớ đến chuyện gì đó, nói.
"Có một lần, chị họ tôi thấy mọi người đứng xếp hàng đông quá nên cũng tò mò đứng xếp hàng thử, thầm nghĩ chắc phải món gì đặc biệt lắm người ta mới xếp hàng đông tới vậy, kết quả là đợi một tiếng đồng hồ mới biết chỉ là bánh bao mà thôi."
Triệu Nhạc Sơ lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng không thấy buồn cười, chỉ nhìn Giang Tử Trình bằng đôi mắt tròn xoe ngô nghê. Giang Tử Trình lúng túng gãi đầu.
"Yên tâm, ở đây không cần đợi lâu vậy đâu, hơn nữa mochi ở đây nổi tiếng nhất vùng này đấy."
Triệu Nhạc Sơ khẽ gật đầu.
Giang Tử Trình mua cho cậu mỗi vị một cái, tất cả đều để trong một cái túi giấy rồi hai người cùng đi ra ngoài ghế nghỉ chân gần đó ngồi.
Giang Tử Trình mở túi giấy ra, lục lọi bên trong lấy một cái mochi vị socola đưa cho Triệu Nhạc Sơ:
"Thử cái này trước đi."
"Cảm ơn."
Triệu Nhạc Sơ cầm chiếc bánh mochi mềm mềm dính đầy bột trên tay bần thần như không thể nào tin được vào mắt mình. Đây là lần đầu tiên cậu được một người bạn học cho một thứ gì đó, là lần đầu tiên cậu đi xa đến vậy sau rất rất nhiều năm, và cũng là lần đầu tiên cậu được ăn bánh mochi.
Triệu Nhạc Sơ cắn một ngụm bánh, lớp bột bên ngoài rơi xuống quần áo cậu, số còn lại thì dính lên khắp môi cậu, để lại những vết bụi trắng trắng trông rất buồn cười. Nhân socola tan chảy bắt đầu tràn ra, Triệu Nhạc Sơ không biết trong bánh này còn có nhân, do không chuẩn bị trước, socola bắt đầu chảy xuống tay cậu.
"Ngon không?" – Giang Tử Trình quan sát vẻ mặt của Triệu Nhạc Sơ, hỏi.
Triệu Nhạc Sơ bận rộn "vật lộn" với chiếc bánh nên chỉ vội vã gật đầu.
Giang Tử Trình thấy hình ảnh này khá buồn cười, hắn liền lấy điện thoại ra chụp lại vẻ mặt như chú mèo ăn vụng trong bếp của Triệu Nhạc Sơ lại. Nào ngờ, khi tiếng máy ảnh vang lên, biểu cảm của Triệu Nhạc Sơ liền cứng đờ lại, nửa chiếc bánh trên tay rơi xuống đất, sau đó Triệu Nhạc Sơ lao ngay đến chộp lấy chiếc điện thoại của Giang Tử Trình lại, hành động gấp gáp, thái độ quyết liệt và đôi mắt phẫn hận.
Giang Tử Trình cũng không kịp phản ứng, hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại đã bị Triệu Nhạc Sơ cướp mất. Triệu Nhạc Sơ không mở khóa được thì cuống lên, cậu đưa điện thoại và hét to với Giang Tử Trình.
"Xóa nhanh!" – Triệu Nhạc Sơ thở hổn hển vì tức giận.
Giang Tử Trình cầm lấy điện thoại mở album lên xóa hình ngay trước mắt Triệu Nhạc Sơ, sau đó lúng túng xin lỗi cậu.
Sau này khi Triệu Nhạc Sơ chịu mở lòng và kể lại Giang Tử Trình mới biết, trước đây khi còn học cấp hai, có vài đứa con trai học cùng lớp cố ý chọc cậu tức giận rồi lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ấy. Sau đó bọn họ phóng to gương mặt của cậu lên và in ra, phía dưới ghi thêm dòng chữ "tôi bị điên" rồi mang lên lớp học truyền cho nhau. Mỗi lần tờ giấy được truyền đến ai họ cũng đều cười phá lên và nhìn về phía Triệu Nhạc Sơ, sau đó lại cười thẳng mặt cậu. Thậm chí đã từng có một khoảng thời gian chụp hình biểu cảm của Triệu Nhạc Sơ đã trở thành một thú vui của lớp học ấy. Từ ấy việc chụp ảnh đã trở thành nổi ám ảnh của Triệu Nhạc Sơ, cậu sợ tiếng cười của họ, sợ giọng nói của họ, cậu ghét điện thoại, ghét tất cả mọi thứ ở trường học. Đã có những lúc Triệu Nhạc Sơ thấy mệt mỏi vô cùng, và muốn buông xuôi...