Viết bởi Tồ Đảm Đang
Mọi người đều nói nhìn mặt Triệu Nhạc Sơ quá tối, sau này lớn lên chắc chắn chẳng thể làm cho chú Triệu nở mặt nở mày được. Đừng nói đến chuyện có thể bước chân đến một nơi khác lập chí hay không, ngay cả chuyện thoát ra khỏi cái làng nghèo này thôi đã là chuyện không quá khả quan rồi. Ai nấy nhìn cha con nhà họ Triệu cũng lắc đầu ra chiều tội nghiệp, người cha cố gắng mấy cũng không thấy có dư, đứa con suốt ngày quanh quẩn với đồng ruộng rừng núi, không bạn bè không chủ động xã giao. Kiểu người như Triệu Nhạc Sơ theo đà này mà ra ngoài xã hội thì chỉ có bị bắt nạt hoặc bị coi thường mà thôi, tính toán dữ lắm cũng không thấy được lối đi nào cho cha con họ.
Kỳ nghỉ hè kết thúc cũng là đến lúc kỳ hạn thời gian "chữa lành" của Triệu Nhạc Sơ chấm dứt.
Triệu Nhạc Sơ không ghét việc học, nhưng Triệu Nhạc Sơ ghét những con người ở đó. Rất lâu rất lâu về trước, khi còn học tiểu học, không một ai dám tiếp xúc với Triệu Nhạc Sơ vì sợ bị lây "bệnh thối".
Lên đến năm cấp hai, "bệnh thối" đã không còn là mối đe dọa đối với đám bạn học nữa, tin đồn ấy có lẽ đã chìm vào lãng quên, nhưng sự phân biệt đối xử với Triệu Nhạc Sơ vẫn còn đó. Ác cảm của mọi người nhằm vào Triệu Nhạc Sơ vẫn tồn tại như một cái rễ đã ăn sâu vào tiềm thức và trở thành một bản năng, một phản xạ tự nhiên mỗi khi nhìn thấy Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-la-nhac-so/252308/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.