NHƯNGTHẦY HẠO NHƯ BỊ MA ÁM, luôn luôn đến tìm Carol. Thầy chép thơ tiếng Anh, ghi âmbài hát tiếng Anh cho cô, gọi điện thoại, bảo rất nhớ cô. Thầy lên lớp như kẻmất hồn, luôn luôn giảng sai, phần lớn thời gian chỉ nhìn Carol. Thầy Hạo gầyhẳn đi, mắt hằn tia máu, giống như người mất ngủ. Thầy tấn công mạnh mẽ, Carollại mềm lòng, cuối cùng thầy đã yêu mình rồi, mà hai ta chỉ mới thử vài lần, cóthể càng ngày càng tốt hơn chăng.
Carollại đến căn hộ của thầy, qua đêm ở đấy, kỹ thuật của thầy hình như không ngừngnâng cao, hoặc có thể nói sự kích động của thầy không ngừng xuống thấp. Carolcũng không biết tại sao những lúc đến với thầy không còn cảm giác bị kích động,mỗi lần thầy ôm hôn cũng không còn khát khao, ngược lại chỉ cảm thấy miệng thầycó vị gì đó, đầu thầy nhiều gầu, ngón tay thầy vừa thô vừa ngắn ngủn, mặt màyhung dữ, tóm lại tất cả đều không hợp với cô.
Carolnói chuyện này với mấy đứa bạn cùng phòng. Thẩm Nhạn cười như nắc nẻ, nói:
– Đằngấy không tự công khai chuyện với tay Hạo kia thì tớ cũng khảo cho đằng ấy phảinói. Tớ đã định hỏi rồi, nhưng cái Linh không cho hỏi. Đằng ấy xem, không dựavào trí tuệ của quần chúng thì không làm nên nghiệp lớn, đúng không nào? – ThẩmNhạn nói rất nghiêm túc. – Đằng ấy quá nhạy cảm với tinh dịch, biết là gìkhông? Rất nguy hiểm, không cẩn thận chết đấy!
Carolnghe thấy hai tiếng “nhạy cảm” bỗng sợ hãi, lo lắng hỏi:
– Đằngấy nghe ai nói?
– Sáchbảo thế. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-den-vo-cung/1913701/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.