HÔMSAU, Carol lên mạng rất sớm, xem truyện có liên quan đến Jane, đến quá trưa mớiđọc truyện Sở Thiên không có chuyện. Giọng văn tường thuật của Sở Thiên vẫnbình thản như mọi khi , nhưng sức lay động của câu chuyện lại xuất phát từchính chất giọng đó. Tưởng như khuôn mặt cố cầm giữ nước mắt còn đau khổ hơnkhuôn mặt đầm đìa nước mắt. Carol hoàn toàn hiểu được tâm trạng hoàn toàn tuyệtvọng của Jane, vì trong lòng Carol luôn luôn tràn ngập tuyệt vọng. Cô nghĩ, lúcnày Jason rất buồn, vì trang viết này làm anh nhớ lại chuyện cũ đáng sợ , cômuốn đến bên cạnh anh, an ủi anh, vậy là cô sang phòng 206 , gõ cửa. Ngải Mễ vàPhương Hưng cũng có mặt ở đấy, Jason đang viết gì đó trên máy tính, anh ngướclên chào cô. Ngải Mễ nói :
- Chúngta sang phòng Carol chơi đi.- Rồi cô nói với Jason. – Anh đừng làm việc quásức, hãy nghỉ ngơi đi.
Carolđưa hai người sang phòng mình. Vừa ngồi xuống thì Phương Hưng nói:
- Mìnhcảm thấy anh Jason không nên đưa chuyện Jane lên mạng, chỉ tại đằng ấy gây nên, để anh ấy đưa lên mạng. Nếu có ai biết nỗi đau của anh , chắc chắn thỉnhthoảng lại quấy rối.
Ngải Mễkhông đồng ý :
- Đằngấy nói sai rồi, đưa chuyện này lên là để bảo với mọi người rằng dù có hành hạanh đến đâu thì cũng không có tác dụng, vì Jane dù thế nào đi nữa cũng khôngđược Jason yêu. Anh ấy chỉ day dứt trong lòng, nhưng đấy không phải là yêu.
PhươngHưng không cãi nổi Ngãi Mễ, liền chuyển sàn chuyện khác :
- Tớnghĩ đằng ấy viết về những vết thương của anh, thế đằng ấy vẫn chưa viết à?
- Viếtrồi, nhưng anh ấy xóa bỏ đoạn ấy đi, có thể anh thấy không liên quan đến chủđề, anh chỉ kêu gọi mọi người hãy yêu quý cuộc sống, không cần thiết nói đếnluật pháp Trung Quốc chưa đầy đủ.
Caroldè dặt hỏi :
- Tạisao anh ấy lại có những vết thương ấy?
- Bịnhững người thẩm vấn đánh. – Ngải Mễ nói .
Carolcảm thấy lòng đau thắt:
- Cóthể làm như thế được ư? Lẽ nào họ không tôn trọng sự thật, không tôn trọngchứng cứ?
Ngải Mễbĩu môi:
- Sựthật quái gì? Chỉ lợi dụng chức quyền. Một người khi biết mình phạm pháp màkhông bị bắt , bị trừng trị , sẽ tiếp tục phạm pháp. Hồi Thế chiến thứ hai, rấtnhiều người ngược đãi, tàn sát dân Do Thái, trong đó có nhiều người còn ở độtuổi thanh thiếu niên, không có thù hận gì với người Do Thái, tại sao lại đốixử độc ác với họ như vậy? Rất đơn giản, là vì làm như vậy cũng không bị trừngtrị .
- Cóphải người nhà của Jane xúi giục bon họ làm như vậy? – Phương Hưng phỏng đoán.
- Cóthể không phải vậy, bố Jane là người yên phận , chính là những kẻ chấp pháp lợidụng quyền thế trong tay, hành hạ người khác, tận hưởng lạc thú tàn bạo. – NgảiMễ nói, mắt đỏ hoe, - Rất may, bố mẹ Jane tìm được di chúc của Jane, trình racho bọn họ thấy, nếu không …
- Mễ,đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa . – Phương Hưng an ủi Ngải Mễ.
- Cónhững sự việc không phải chỉ có nghĩ đến haykhông, mà nó vĩnh viễn tồn tại, không sao lẩn tránh nổi. – Ngải Mễ nói. – Jasontrong tù ra, ở nhà tớ, nếu đằng ấy thấy anh ấy lúc bấy giờ, chắc chắn sẽ khôngtài nào quên nổi…
Carolhình dung Jason lúc bấy giờ, trên người anh đầy những vết thương cũ, vếtthương mới , râu ria tua tủa,đầu tóc rối bù, vẻ mặt đờ đẫn, giống như vừa từ địa ngục chui lên. Cô không nénnổi, hỏi :
- Tạisao không kiện lại những người kia ?
Ngải Mễnói :
- Bố mẹanh ấy định đi kiện, nhưng anh ấy khuyên cho qua, anh không muốn nhắc lại làmgì. Về sau bố mẹ tớ đứng ra kiện, cứ nhùng nhằng mãi, có người chỉ bị xử phạtrất nhẹ, bảo rằng phương pháp, phương thức làm việc của họ không đúng, nhưng làxuất phát từ ý tốt, coi kẻ gây tội ác như kẻ thù… cho dù những người kia lòngdạ độc ác, ít ra cũng là những người không hiểu biết luật pháp. Lẽ ra trước khichứng minh một người có tội họ phải coi người đó vô tội, nhưng ngược lại , trướckhi họ chứng minh một người vô tội , họ lại coi người đó có tội. Những ngườichấp pháp như vậy còn nói gì đến luật pháp.
PhươngHưng hiểu ra vấn đề, gật gật đầu :
- Đãtừng nếm trải một sự việc như thế, hèn chi anh ấy không thể quên nổi…
- Thực tế,cái đau thể xác không ảnh hưởng đến anh ấy, rất nhiều lần anh đứng trên bancông, lặng lẽ, sững sờ nhìn xa xa. Tớ đến bên anh, hỏi có phải đau lòng lắmkhông. Anh bảo đúng vậy. Anh ấy nói , khi bọn họ đánh anh không biết đau, chỉnghĩ Jane khi cắt cổ tay nhất định đau lắm, Jane trông thấy máu của mình chảyra , nhất định tuyệt vọng nhưng lại thấy nuối tiếc cuộc sống. Trước khi cắt cổtay, Jane tìm anh khắp nơi, chứng tỏ Jane không muốnchết. Nhưng Jane không tìm thấy anh.. .
Anh vẫntự hỏi, tại sao mình không biết gì? Tớ hỏi anh ấy, nếu biết thì anh sẽ làm thếnào? Anh nói, anh có thể cứu được Jane, anh sẽ khuyên cô ấy đừng đi theo conđường đó, Jane yêu anh, chắc chắn Jane sẽ nghe lời anh. Nhưng anh không nhận rađiều gì, khi Jane đến nói với anh về quyết định của mình, anh cho rằng Jane nóiđùa. Anh bảo với Jane, em đi trước, anh theo sau. Không biết Jane có nghĩ anhnói thật không?
Mẹ anhthấy vết thương trên người anh, ôm anh khóc. Anh nói, con chỉ đau trên da thịt,sẽ nhanh chóng bình phục. Nhưng nghĩ đến mẹ của Jane vĩnh viễn mất con, khôngbiết đau lòng đến mức nào. Mẹ anh không muốn gặp mẹ Jane, cũng không muốn anhđến gặp bố mẹ Jane , nhưng sau đấy anh vẫn đến nhà Jane, mẹ Jane đưa nhật kýcủa Jane cho anh, những trang nhật ký cô viết cho anh. Tớ không biết cơ quanđiều tra trả nhật ký lại cho bố mẹ Jane, thà rằng họ cứ lưu giữ cuốn nhật ký ấytrong hồ sơ bản án, không nên để Jason đọc được.
- Đằngấy đã đọc nhật ký của Jane chưa? – Carol hỏi.
Ngải Mễlắc đầu :
- Chưa.Tớ chỉ biết Jane là người con gái giàu tình cảm , lớn hơn Jason bốn tuổi, hồiấy đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi. Vì thế Jane rất tựti, không dám trực tiếp bày tỏ với anh, chỉ thăm dò tình cảm của anh theo cáchanh nói đùa. Jane buồn vì không có đáp án như mong muốn, tỏ ra vui sướng vì cóchút hy vọng. Jane hiểu về tình yêu quá bi quan, quá hạn chế, cảm thấy trongđời chỉ yêu một lần, tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn dài lâu, nếu không có được tìnhyêu ấy trong đời thì chỉ biết tìm đến cái chết.
Jasoncó lần nói , trong chuyện Ngườiấy không có chuyện, khi Liễu Thanh nghe bài hát Người con gái của biển cả tưởngtượng mình bay đến cửa sổ phòng TânMinh, chi tiết ấy lấy từ nhật ký của Jane. Hồi ấy, Jane thường ngồi ở phòngmình nghe anh chơi guitar bài Hồi tưởng về cung điện Alhambra , mỗi lần ngheđều rơi nước mắt. Về đêm Jane cũng đứng trên ban công, qua cửa sổ ngắm nhìn anhngủ. Jason nói, anh đọc đến đoạn ấy trong nhật ký của Jane khiến nhiều đêm anhkhông ngủ nổi, anh cảm thấy Jane đang đứng bên cửa sổ , cho nên tối nào anhcũng mở cửa sổ,sợ Jane không thấy anh sẽ không về ngủ.
Ngheđến đây, sống lưng Carol lạnh buốt. Cô tưởng như chạm tới mối tình thầm kíntrong tim Jane, mối tình vô vọng ,có thểtrông thấy nhưng không thể đến nơi, nỗi sầu muộn nặng nề đè nặng trái tim Janevà cũng đâng đè nặng trái tim cô. Cô nghĩ, mình lúc này chưa hoàn toàn tuyệtvọng, nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
PhươngHưng thở dài :
- Xemra Jane bị tẩu hỏa nhập ma rồi, có thể tinh thần không bình thường.
- Nghĩđến chuyện Giấc mộng Hồ Điệp rối đấy à? – Ngải Mễ lắc đầu.- Đừng có đoán mò,giải phẫu tử thi không có vấn đề gì, một “cơ thể con gái khỏe mạnh, màng trinhvẫn hoàn hảo, không bị tổn thương”, đó là điều tớ căm hận bọn người kia, mớibắt đầu đã nghi ngờ anh làm Jane có mang rồi bỏ chạy. Nhưng có kết quả giảiphẫu rồi bọn chúng vẫn không tha anh, lại nghi ngờ anh giết Jane, không chịuthừa nhận tội bắt nhầm người.
- Từsau lần ấy, Jason… không dám lại gầncon gái nữa à? – Carol hiếu kỳ hỏi.
Ngải Mễcười đau khổ :
- Khônghoàn toàn như thế . Sợ con gái đau khổ là bản tính của anh ấy. Đằng ấy khôngnhớ trong Làng tiểu thuyết có một cây bút nữ tên là Tư Nguyệt viết một loạttruyện cười, trong đó có chuyện viết về Sở Thiên, có tên gọi là Chuyện tình SởThiên sao. Cây bút nữ ấy tuy chưa gặp mặt Sở Thiên , cũng không hiểu quá khứcủa anh ,nhưng chỉ dựa vào những điều anh viết trên mạng liền dựng lên tínhcách của anh, có thể thấy ở anh như người. Truyện của Tư Nguyệt có đoạn :
Nhưngcó quá nhiều em, không yêu hết được, Sở Thiên chỉ có một trái tim, ngày nàocũng đập vỡ, đập vỡ rồi lại nhặt lên, thấy em nào cũng cho một mảnh vỡ ấy. Thấyem nào khóc lóc, anh cũng đau lòng, nhưng thấy vẻ tủi thân của em này làm emkia khóc, lòng anh cũng quặn đau, cuối cùng lao mình vào đám các em, bất ngờtrở thành tri kỉ của các em .
Caroltruy hỏi Ngải Mễ :
- Đằngấy không dùng khổ nhục kế để lấy của anh ấy một mảnh vỡ tim à?
- Tấtnhiên là có rồi.Nhưng Jason tin rằng tình yêu chỉ có thể tiếp tục vào lúc cóthời gian, không thể cùng tồn tại trong không gian, cho nên anh không phân phốinhững mảnh tim đã vỡ cho mọi người, anh không bao giờ cùng lúc có mấy bạn gái.Nếu anh là người yêu nhiều thì đã không có nhiều con gái yêu anh. Con gái khôngphải là lũ mù, không ai đi yêu một chàng công tử chơi bời. Nỗi đau của Jason làdo trái tim mềm yếu , nếu có cô gái nào khổ nhục kế với anh, anh rất lo, khôngđành từ chối, nhưng anh không thể đồng thời yêu mấy cô, cho nên chọn một cũngkhông,cảm thấy như thế mới không có lỗi với mọi người.
- Hồi ấytớ chưa đến hai mươi, anh ấy lớn hơn tớ ba tuổi, tớ đang học chương trình cơbản , còn anh ấy sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Anh ấy là nghiên cứu sinh đượcbố tớ quý nhất, bố tớ bảo anh ấy là con người tài hoa, tư duy chặt chẽ, đọcnhiều, giỏi giang nhưng không kiêu căng, tiếng Anh rất tốt, anh ấy còn học thêmtiếng Nga,tiếng Nhật qua từ điển. Tiếng Anh rất thành thạo, nghe , nói và viếtđều tốt. Anh lại đẹp trai, biết chơi violon, guitar, khiêu vũ rất giỏi , aicũng phải chú ý, bố mẹ tớ khen nhiều lắm,liệu tớ không lao vào sao được? Nhưng phải khẳng định một điều , anh ấy khôngchú ý đến tớ, vì trong mắt anh ấy tớ chỉ là một cô bé. Cho nên tuần nào tớ cũngbảo bố mẹ mời anh ấy đến nhà, để anh ấy phụ đạo tiếng Anh cho tớ, giúp tớ luyệnnói . Anh đến , tớ cứ bám lấy anh, bảo anh đưa đi xem phim, đi công viên,đikhiêu vũ , hễ lần nào tóm được anh là phải tận dụng mọi khả năng.Thế rồi haingười yêu nhau .
PhươngHưng cười :
- Chắcchắn đằng ấy đã quyến rũ anh ấy. Đằng ấy là đứa háo sắc,có thể nào lại buôngtha…
- Nàynày , đừng có nói tớ quyến rũ, tớ đã phải rơi nước mắt, thuốc an thần lúc nàocũng để cạnh người đấy. Lúc đầu anh ấy không muốn làm bạn trai của tớ, vì bố tớlà thầy giáo của anh, anh cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng anh ấy không chịu nổi nướcmắt của tớ, tớ khóc thảm thiết, thương tâm, thế là anh ấy phải chịu.Tớ cảm thấyanh ấy yêu chân tình, trước đấy có mấy nàng hơn tuổi anhtheo đuổi anh,rất yêu, chiều chuộng anh, chỉ có tớ nhỏ tuổi hơn anh, anh có thểyên tâm chiều tớ, mà anh ấy rất thích chiều chuộng con gái.
Carolkhông biết tâm trạng mình thế nào, hình như vui thay cho Ngải Mễ, hình như buồncho chính mình, hoặc thở phào nhẹ nhõm cho Jason, cuối cùng anh vẫn có bạn gáinhư những người bình thường khác. Cô ngập ngừng hỏi :
- Đằngấy, có…
Ngải Mễnhư nói “chuyện ấy có gì phải hỏi”, tỏ ra đắc ý:
- Tấtnhiên là có rồi. Có lúc tớ với anh ấy ở trong buồng riêng, bố mẹ tớ ở ngoàiphòng khách , tớ rất phấn khích. Có lần anh ấy qua đêm trong buồng của tớ, sánghôm sau mới lặng lẽ rút lui. Có hôm mẹ tớ đi mua quà sáng về, tớ ra lấy thậtnhiều đem vào buồng, hai người cùng ăn. Tớ nghĩ mẹ biết anh ấy ở trong buồngtớ, nhưng vì quý anh ấy nên không nói gì .
Tớ cũngđã đến nơi anh ấy ở, có lúc hai người ở trong phòng anh ấy rất lâu. Chắc chắn Janetrông thấy,có thể đấy là nguyên nhân khiến Jane tuyệt vọng, nhưng tớ không cảmthấy day dứt như Jason, vì đó không phải là lỗi của tớ, ai bảo Jane không mạnhdạn bày tỏ.
Jasontrên giường và dưới đất đều dịu dàng, lần đầu tiên anh ấy ngượng, không thoảimái ,nhưng vẻ xấu hổ của anh làm người khác rất thích thú… Sau rồi anh cũng dầnthoải mái,lúc lên cao trào anh ấy cuồng nhiệt như nhảy la tinh vũ… Tớ bảo vớicác đằng ấy, lúc người con trai làm tình nghĩ đến người con gái, anh ta sẽ rấtdịu dàng… Hồi ấy tớ chưa đến tuổi kết hôn, nếu không chắc chắn chúng tớ đã cướinhau rồi.
Về sau, xảy ra chuyện của Jane, anh ấy thay đổi hẳn, không còn đủ tinh thần để yêuai. Trước đây anh sợ mình làm tổn thương những cô gái tỏ tình với anh. Xảy rachuyện về Jane , ngay cả nhữngcô gái không tỏ tình thẳng anh cũng thấy lo sợ. Anh cứ nghĩ có ai đó đang yêuthầm anh, nhưng anh lại không biết, không sớm giải thoát để cô kia không đi đếntuyệt vọng. Trên thực tế, những cô gái như Janerất hiếm, trong đời chỉ gặp một lần đã là kỳ ngộ lắm rồi, làm gì có lần thứhai.
- Anhấy có lần nói, bất cứ một tình cảm nào, nếu quá mức đến độ không rút ra khỏicũng đều rất nguy hiểm, rất có thể dẫn đến cái chết. Như vậy chẳngphải là quá day dứt đó sao? – Carol nói.
- Đằngấy chưa nghe nói, thầy thuốc không chữa nổi bệnh cho mình,khuyên người thì dễ ,tự làm cho mình thì khó hay sao?
PhươngHưng hỏi:
- Đằngấy và anh Jason chia tay nhau rồi à?
- Sauđấy anh đi miền Nam, trước khi đi , tớ biết anh ấy sẽ không trở về. Anh ấy bảorất có lỗi với tớ , rất có lỗi với bố mẹ tớ, nhưng anh ấy muốn đến một nơikhông ai biết anh, anh cũng không quen biết ai, đi để quên hẳn quá khứ.
- Đằngấy cứ chờ đợi thôi ư? – Carol hỏi .
- Cũngkhông thể nói chờ đợi, vì tớ biết anh ấy đã làm hỏng những điều tốt đẹp, anhgặp lại tớ sẽ không khỏi nhớ chuyện cũ, cho nên tớ cũng không hy vọng. Tớ đãtừng quen mấy người bạn trai, nhưng biết nói thế nào nhỉ? Có thể đã quên anhrồi, nhưng chưa thể quên như quên những người con trai khác, còn cần thêm thờigian. Có thể các bạn cảm thấy tớ vì anh ấy ở đại học C này mới theo đến đây,thật ra không phải như vậy, chỉ là sự tình cờ. Đến C là vì các ngành học ở đâythích hợp với anh. Tớ đến đại học C cũng như mọi người, rất đơn giản, vì ở đâycấp học bổng toàn phần.
PhươngHưng nói :
- Nếuđằng ấy không đến đại học C , có thể tớ đã bắt anh ấy làm tù bình rồi, nhưngnhư vậy, người anh ấy thật sự yêu chỉcó đằng ấy thôi.
- Khôngai biết anh ấy yêu ai. Từ rất lâu có nhiều cô gái cứ theo đuổi anh, anh ấy phảimất nhiều công sức để làm thế nào đáp lại mà không làm tổn thương bất cứ một côgái nào, cũng không có thời gian để hiểu anh ấy yêu ai. Nói như anh, nếu chỉmột người theo đuổi thì anh sẽ yêu cô ấy, sống hạnh phúc với cô ấy, nhưng nếukhông phải một người yêu anh thì anh chỉ có thể không chọn một ai, vì anh sợchọn người này sẽ làm tổn thương người kia. Không chọn ai, để không ai bị tổnthương. Nhưng đám con gái không chịu để anh làm vậy, bắt anh phải bày tỏ tháiđộ, bức bách quá anh sẽ bỏ trốn. Cho nên tớ bảo anh ấy là kẻ phạm tội chạy trốnchuyên nghiệp .
Carolnhư nhớ ra điều gì, hỏi Ngải Mễ:
- Cáicô gái Thiên sứ gãy cánh đưa ảnh của anh lên mạng có phải là đằng ấy không?
-Khôngphải, nhưng làm sao?
- Tạisao cô ta lại có ảnh Jason? Anh ấy có lần nói với mình đã có bạn gái, có phảilà Thiên sứ gãy cánh ấy không?
- Khôngphải đâu. Đằng ấy không nhận ra đó không phải là ảnh của anh ấy à? Nếu là bạngái của anh, liệu anh có thể cho ảnh người khác không? – Phương Hưngnói .
Ngải Mễphân tích :
- Cóthể Thiên sứ gãy cánh lấy ảnh ở đâu đó, cô ta là fan của Sở Thiên, không muốnnhững cô gái khác yêu Sở Thiên, cho nên tung lên mạng ảnh cậu em họ người TrungQuốc nào đó của J.D để hù dọa mọi người. Không ngờ, sau khi tung lên mạng, rấtnhiều người nói ảnh rất đẹp, cho nên cô ta dỡ ngay xuống.
Carolnghĩ đến câu chuyện của Ngải Mễ , nghĩ đến những fan hâm mộ ,lo lắng nghĩ rằng,Jason lại bỏ trốn chăng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]