CAROL XUỐNGMÁYBAY,được sự chỉ dẫn của Jason qua email, cô đi theo mũi tên đến nơi lấy hành lý. Sânbay thành phố B thậm chí còn lớn hơn sân bay San Fransico, đèn sáng trưng,người qua lại tấp nập, trông ai cũng lịc sự, nghiêm chỉnh, Carol không cảm thấyđang là ban đêm, càng không có cảm giác nước Mỹ là kinh đô của tội ác. Carolkéo theo vali hành lý, vai đeo túi máy tính, vừa đi vừa tưởng tượng cảnh gặpJason sắp tới.
Gần nơilấy hành lý của chuyến bay 7674, Carol nhận ra anh ngay, tuy tướng mạo khôngnhớ rõ lắm, nhưng anh là người Trung Quốc duy nhất đứng bên băng chuyền hànhlý, có vẻ như không chờ lấy hành lý mà đang đôi người. Anh đeo mắt kính, mặc áophông trắng, quần bò, không thể nói là đẹp trai, nhưng cũng không phải khó coi.
Carolcảm thấy anh đang nhìn mình, cô liền cười với anh . Anh cũng cười đáp lại,nhưng hình như chưa nhận ra, vội đưa ánh mắt nhìn hành khách đi sau cô. Carolnghĩ, xem ra anh chưa thấy ảnh mình trên mạng, mà chỉ là một Lôi Phong sống.Nhớ lại những suy nghĩ đa tình vớ vẩn của mình vừa rồi trên máy bay, Carol cócảm giác mặt đang đỏ lên, nhưng lại có cảm giác đang được giải thoát. Nếu Jasongiúp mình không chút vụ lợi thì càng tốt, vì anh không đẹp trai. Carol địnhthần, vững bước đi tới.
Lúc còncách người mà cô nghĩ là Jason kia một quãng, chợt nghe thấy bên cạnh có ngườihỏi:
- Carolphải không ?
Mộtgiọng nam rất dễ nghe, là âm thanh phát ra từ đáy lòng không phải ở cửa miệng.Lớn như vậy rồi nhưng Carol mới chỉ được nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-den-vo-cung/142846/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.