Thời gian trôi qua chóng vánh, chớp mắt đã sang chiều, chuông báo hiệu bãi lớp vang lên.
Khối 11 hầu hết đều là học sinh ngoại trú.
"Bố, đi ăn không?" Dương Thiên Lạc quay lại hỏi Thú Trầm Châu.
Thú Trầm Châu nghe xong cũng không lập tức trả lời ngay mà quay sang hỏi bạn cùng bàn Sở Tây Trì: "Cùng bàn, có muốn đi chung không?"
Sở Tây Trì bày đặt giả vờ suy ngẫm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Anh Thú, tôi..." không đi đâu.
Thú Trầm Châu cướp lời: "Biết rồi, cậu cũng muốn đi à, vậy đi chung với bọn này luôn đi!"
"???" Sở Tây Trì mặt đầy chấm hỏi, hắn sửng sốt một lúc, sau đó chợt nở nụ cười: "Thấy anh Thú thật lòng mời thế này, tôi nỡ lòng nào từ chối được, miễn cưỡng đồng ý vậy."
Giọng Sở Tây Trì lanh lảnh bên cạnh, nghe xong chỉ muốn vả cho hắn bạt tai.
Thú Trầm Châu cạn lời thật sự, lẽ ra không nên hỏi hắn mới phải.
Dương Thiên Lạc và Tần Thu nhìn hai người tán gẫu, tôi một câu anh một câu ngọt sớt.
Lúc tan học đã là bảy rưỡi, bọn họ ăn cơm tán dóc, từ tám giờ ăn tới mười một giờ mới rã, ai mà ngờ ăn tối không cũng thành ăn khuya được, cơm rượu no say xong ai về nhà nấy.
Sở Tây Trì về tới nhà, vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ mặc váy dài đang ngồi trước đàn piano.
Chiếc váy khiến bà ta trông vô cùng dịu dàng thanh nhã, đôi tay uyển chuyển di chuyển trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694354/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.