"Này, tôi kể mấy cậu nghe, Sở Tây Trì mặc dù là anh trai tôi, nhưng anh ta..."
"Sao lại ghê tởm đến mức đó chứ!"
"Chả lẽ nhìn nhầm cậu ta rồi."
Quá khứ của Sở Tây Trì bị khui lên, một truyền mười, mười truyền trăm, phút chốc lan ra khắp trường.
Ngoại trừ thầy trò lớp 7, ai nấy nghe xong đều tin sái cổ, đồng loạt nhận định rằng Sở Tây Trì là tên biến thái ghê tởm kia.
Bài phát biểu của Sở Tây Trì đã tới tai hiệu trưởng, sau một ngày trời "thảo luận" với các giáo viên khác, quyết định rút lại hình phạt, chỉ cảnh cáo Thú Trầm Châu lần sau không được tái phạm nữa.
Sở Tây Trì cùng Thú Trầm Châu sóng vai tới nhà ăn như thường lệ.
Tia nắng xuyên qua khe hở, chiếu vào bóng lưng hai thiếu niên, trông lại xinh đẹp lạ thường.
Nhưng vẻ đẹp này không tồn tại được lâu.
"Là nó đấy, đã hèn còn đi tán gái, chậc, không biết xấu hổ, mắc ói."
Đám người xung quanh luôn miệng chỉ trỏ vào Sở Tây Trì, Thú Trầm Châu nhìn phát bực.
Thú Trầm Châu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Tây Trì so với ai khác lại hiểu nằm lòng, Nghiêm Tề lại ngứa đòn rồi đấy.
Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, Thú Trầm Châu nhìn thấy bèn kéo lại, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hay là ra ngoài ăn đi, căn-tin không có gì ngon hết."
"Được."
Họ đổi hướng đi về phía cổng trường.
"Cùng bàn, sao thế? Không vui à?" Sở Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694350/chuong-7.html