Mây bên ngoài giăng đầy trời, thời tiết oi bức khó chịu, đây chính là thời điểm khô nóng nhất phương Nam.
Sở Tây Trì nhắm mắt làm ngơ, vùi đầu tập trung soát đề, cố gắng dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng vẫn không cách nào tập trung vào đề bài được, chỉ mỗi câu cơ bản thôi đã sai đi sai lại không dưới năm lần.
Hắn gãi ót, nghĩ thầm, nếu đã không có tâm trạng để làm, thà nhắm mắt đi ngủ còn hơn.
Vừa gối đầu thiu thiu ngủ chưa bao lâu, đã bị một giọng nữ ngoài cửa đánh thức, lông mày hắn khẽ nhăn lại thành chữ "Xuyên".
"Sở Tây Trì, cháu ra đây."
Thú Trầm Châu tính đuổi người đi, nhưng nhìn thấy Sở Tây Trì đã tỉnh, cậu lại là người ngoài cuộc, rất khó nhúng tay vào.
Vừa thiếp đi chưa bao lâu đã bị đánh thức, Sở Tây Trì cáu kỉnh muốn buột miệng chửi thề, thấy rõ người đến là Sở Oánh, càng muốn đi ra vả cho bà ta hai bạt tai.
Hắn chậm rãi đi tới cửa, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ, dửng dưng nhìn Sở Oánh, Sở Oánh nhìn Sở Tây Trì cao hơn mình những một cái đầu, âm thầm hít khí lạnh.
"Tiểu Trì, cô biết cô đã trách oan cháu rồi, cô chỉ nhờ cháu giúp cô chăm nom Tiểu Tề thôi, không hề có ý gì khác, nhưng phản ứng của cháu cũng gắt quá rồi, cô thấy sợ, nên mới..."
Chậc, bà cô này y chang trà xanh ủ thượng hạng ấy.
"À, chả liên quan đến tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694349/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.