"Cô có ý gì?", Dương Văn tức tối nhìn Nghê Hạ.
Nghê Hạ khẽ nhích lại gần, "Không có ý gì cả, cô Dương thông minh như vậy, hẳn là hiểu ý tôi."
"Cô!", Dương Văn cắn môi, nhìn gương mặt mĩ miều của Nghê Hạ mà chỉ muốn xông lên rạch mấy phát lên da cô!
"Nghê Hạ, cô mà cũng có mặt mũi đến đây thử vai à? Cô có biết vai nữ chính này thế nào không? Dựa vào khả năng của cô mà còn vác mặt đến.", Dương Văn đè cơn giận xuống, sau đó bắt đầu mỉa mai, "Có phải đã quên mất lần trước bị tôi thay thế như nào rồi không? Tôi thấy, cô mới là cái loại dùng thủ đoạn ti tiện để leo lên ấy!"
Nghê Hạ nhìn Dương Văn bằng ánh mắt không chút dao động, "Có đôi khi, người ta không nên ăn nói quá ngạo mạn, bằng không, sau này sẽ bị ăn vả thảm lắm đấy."
"Ai bị ăn vả còn chưa biết đâu!"
"À, thế thì cứ chờ xem.", Nghê Hạ chẳng buồn để tâm đến Dương Văn nữa, cô thoải mái ngồi xem Weibo.
Dương Văn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.
"Chị Nghê Hạ, cảm ơn chị nhé.", Đường Kỳ thấy hai người dừng lại mới dám nhỏ giọng nói.
Nghê Hạ cười cười, "Chị không giúp em, mà chỉ đơn giản là nhìn cô ta thấy khó chịu thôi."
Đường Kỳ che miệng cười, "Chị Nghê Hạ, trước đây em có đọc được bài báo nói chị tính tình thẳng thắn, có lúc còn khá dữ nữa, xem ra không phải phóng viên viết gì cũng có thể tin được."
Nghê Hạ nhướng mày, "Chị lên báo?"
"Dạ?", Đường Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-em/1266730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.