Vòng tay thì ấm áp, chỉ có lớp vải của chiếc áo là lạnh lẽo. Nghê Hạ mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
"Uống nhiều quá à?", giọng nói hơi lạnh lùng, phảng phất có mùi rượu vang đỏ.
Nghê Hạ tóm lấy áo khoác của người đó, rồi chật vật ngẩng đầu lên.
"Hoắc... Hoắc Thiệu Hàng.", Nghê Hạ "ợ" một cái, "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Thiệu Hàng nâng cô dậy, nhưng Nghê Hạ gần như không thể đứng vững được nữa, nhào về phía trước nhân thể đẩy cả anh vào vách tường phía sau, "Anh đúng là... Hoắc Thiệu Hàng sao?"
Xem ra là say rồi, Hoắc Thiệu Hàng không biết phải làm sao, "Là tôi. Cũng giống em thôi, chỉ là ra hít thở không khí trong lành, không ngờ lại thấy em đang lảo đảo ở đây."
Nghê Hạ nghe thấy anh nói vậy thì khẽ cười, "Thế thì có phải đã chứng minh là, chúng ta rất có duyên không? Anh xem, hôm nay chúng ta ăn mặc giống nhau này, à... hơi hơi giống áo đôi đấy nhé."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô gái trong lòng. Vì say nên trên đôi má trắng nõn của cô hiện lên hai vầng mây ửng hồng, lúc này, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không ung dung điềm đạm như ngày thường, mà nhiều hơn cả là vẻ mị hoặc chỉ người phụ nữ trưởng thành mới có, diễm lệ vô cùng.
Anh như bị mê hoặc mà nhìn mất vài giây, nhưng sự phong độ vốn có nhắc anh phải tránh đi.
"Em say rồi, để tôi gọi trợ lý đưa em về."
"Về? Em không về.", Nghê Hạ nhíu mày, bàn tay tóm áo anh càng chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-em/1266729/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.