Editor: Mộ
…
Mười một giờ trưa.
Trình Yến đã đợi hơn năm tiếng đồng hồ. Khi nãy anh ta còn gấp như ngồi trên đống lửa, ấy vậy mà bây giờ lại cực kỳ bình tĩnh.
Anh ta ngồi trên ghế sô pha, đã mỏi mắt muốn chết nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Đôi môi tái nhợt sắp bị cắn đến bật máu.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Trình Yến giật mình hoàn hồn trở lại.
Quả nhiên là Hoắc Kình Việt.
Ông ta hùng hổ tiến vào cửa, ánh mắt đảo một vòng cuối cùng dừng lại trên người Trình Yến.
“Đỗ Cửu Trăn đâu?”
Ông ta gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại cũng đã phái không ít người tới. Cô đã không thèm nghe điện thoại, một cái bóng cũng không thèm xuất hiện.
Hoắc Kình Việt không còn cách nào nữa đành tự mình đến mời cô.
“Đang ngủ.” Trình Yến không hề sợ ông ta, vừa không cho ông ta sắc mặt tốt vừa trả lời: “Ông đừng ồn ào, chờ đại tiểu thư tỉnh ngủ rồi hẵng nói.”
“Bây giờ là trưa rồi.” Hoắc Kình Việt cười chế nhạo: “Giờ vẫn chưa dậy hay là không dám dậy.”
“Liên quan quái gì đến ông.” Trước mặt người ngoài Trình Yến cực kỳ ngạo mạn.
“Đại tiểu thư thích ngủ thì ngủ, không muốn dậy thì không dậy, ông quản được sao?”
Trước kia Trình Yến đã không thích Hoắc Kình Việt.
Ông ta ỷ vào mình là trưởng bối còn tính kế thông qua Hoắc Hành Niên để thâu tóm Hoắc Thị. Nếu không phải Hoắc Hành Niên có ý chí sắt đá thì ông ta cũng được như ý nguyện từ lâu rồi.
Trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472410/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.