Editor: Mộ
“Em cũng nghe thấy rồi.”
Đỗ Cửu Trăn mỉm cười, cô nở một nụ cười rực rỡ như hoa.
Trần Hằng đứng ngay cạnh cô. Thân hình cao lớn tựa vào bàn. Cánh tay nổi lên những đường gân xanh lưu loát.
Cô quay đầu lại hôn một cái như chuồn chuồn đạp nước lên môi anh.
Cô cũng cố tình bắt chước không nghe thấy những lời Trần Hằng nói mà to gan hôn anh một cái.
Quả nhiên sắc mặt Trần Hằng lại tối sầm xuống.
Đỗ Cửu Trăn nhéo tay Trần Hằng, nhìn dáng vẻ này của anh thực sự rất thú vị.
“Em thấy anh nói rất đúng.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu, bây giờ mới chịu tiếp lời câu chuyện vừa nãy của anh.
Cô ngừng lại một lát rồi mới nói: “Nhưng em có cách khác tốt hơn.”
Cách tốt nhất là để Hoắc Hành Niên đích thân tới đó.
Cho dù Đỗ Cửu Trăn có cố gắng hơn nữa thì những chuyện cô có thể làm cũng không nhiều, ngay từ đầu đã có giới hạn.
Trần Hằng nhìn cô nhưng Đỗ Cửu Trăn vẫn do dự không nói, bờ môi khẽ mấp máy.
Hôm trước cô lại tới gặp ông bác sĩ gia đình kia, cẩn thận nói với ông ấy về những biểu hiện của Trần Hằng khoảng thời gian gần đây.
Bác sĩ nói bệnh của anh đang có chuyển biến khá tốt nhưng vẫn thiếu một cơ hội để anh thực sự nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Không có ai biết chính xác cơ hội này là cơ hội như thế nào, càng không biết nhỡ may đi lầm đường thì sẽ xảy ra hậu quả gì.
Đỗ Cửu Trăn vẫn luôn băn khoăn về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472409/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.