Trống ngực Kim Thơ đập liên hồi, lông mi run rẩy, nước mắt đọng trên khoé mắt tụ lại thành giọt trượt dài trên má, Lê Giang Lâm ngay lập tức hôn lên lấy đi nước mắt trên má cô. Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm, người đàn ông cũng nhướng mắt, đôi mắt sâu đầy vẻ dịu dàng nhìn đáp lại rồi kề sát môi mình hôn lên môi cô. Không biết bao lâu, Lê Giang Lâm mới buông môi ra, anh xoay người đi vào phòng trong, Kim Thơ vẫn ngồi trên giường tay ôm chiếc áo khoác của Lê Giang Lâm, mặt cô ửng đỏ và tim đập rất nhanh, tất cả những gì cô nghĩ lúc này là khuôn mặt gợi cảm và dịu dàng của Lê Giang Lâm.
Một lúc sau, Lê Giang Lâm bước ra khỏi phòng với chiếc khăn ấm trên tay, Kim Thơ vẫn ngồi đó không nhúc nhích và nhìn anh. Lê Giang Lâm bước đến dùng khăn ấm lau mặt cho cô.
“Chườm khăn ấm sẽ làm mắt dễ chịu hơn, em có đói không?”
Lúc này Kim Thơ mới nhớ mình không ăn trưa, cô cũng không ăn đồ ăn vặt mà trợ lý của Lê Giang Lâm đã chuẩn bị trước đó, lúc này trong bụng trống rỗng, cô thực sự rất đói.
Cô gật đầu với anh. Lê Giang Lâm mỉm cười, anh cầm lấy chiếc áo khoác mặc cho Kim Thơ rồi đưa tay xoa đầu cô.
“Vậy anh đưa em đi ăn tối.”
Toàn bộ công ty lúc này ngoài các nhân viên bảo vệ ra thì những nhân viên khác dường như đã về hết, chỉ còn lại vài người làm thêm giờ vẫn chưa về nhà. Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479898/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.