Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm, cô im lặng một lúc rồi nhỏ giọng, “Hôm nay, Hà Linh và Hà My đến công ty, nói rằng đến tham quan và xem xét công việc. Thật ra bà ta muốn phô trương thân thế trước mặt nhân viên. Trước đây ba em đã từng hứa với em, cho dù ông ấy có kết hôn với Hà Linh thì cũng sẽ không bao giờ để bà ta xen vào chuyện công ty, nhưng ông ấy một lần nữa lại không giữ lời… Em không làm sai, em chỉ muốn ông ấy giữ đúng lời hứa vì đó là công ty của ông nội để lại.”
Lông mi Kim Thơ run lên, cổ họng lại bắt đầu nghèn nghẹn, cô cúi đầu dựa vào ngực Lê Giang Lâm, sau đó vùi cả mặt mình vào vòng tay anh mà cắn chặt môi để nhịn xuống không cho nước mắt lại rơi. Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng an ủi. Kim Thơ không nghĩ rằng mình sẽ khóc, cô thật sự rất bình tĩnh khi đối mặt với mẹ con bà Hà Linh, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy Lê Giang Lâm cô lại không kìm chế được uất ức trong lòng mà bật khóc trước mặt anh. Có lẽ trong lòng và trong tâm trí đã thuộc về người đàn ông này từ lâu và xem Lê Giang Lâm là người duy nhất có thể tin tưởng. Kim Thơ dựa đầu vào lòng ngựa Lê Giang Lâm khóc không thành tiếng, nước mắt ướt đẫm thấm vào áo sơ mi trắng tinh. Lê Giang Lâm yên lặng ôm cô trong lòng. Khóc đến khi mệt mỏi, Kim Thơ ngủ thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479895/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.