Sáng sớm hôm sau Kim Thơ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô buồn ngủ mở mắt ra và thấy mình đang bám trên người Lê Giang Lâm không khác gì một con bạch tuộc, cô giật mình đẩy anh ra. Lê Giang Lâm bị cô làm thức giấc, anh mở mắt nhìn cô một cái sao đó kéo chăn bông lên quay lưng về phía cô trùm kín đầu.
Cái gì vậy? Đêm qua là anh ôm tôi trước mà?
Khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua Kim Thơ tức giận kéo chăn bông của Lê Giang Lâm xuống.
“Này, thái độ của anh như thế là sao? Đêm qua anh đối xử với tôi như vậy tôi còn chưa tính sổ với anh, anh có biết đêm qua vì anh mà tôi ngủ rất muộn không?”
Lê Giang Lâm phớt lờ cô, Kim Thơ bị cơn tức giận thiêu đốt, cô mạnh mẽ giơ tay đẩy lưng Lê Giang Lâm, “Giang Lâm.”
Lê Giang Lâm ngồi dậy nhướng mi rồi tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm Kim Thơ, trên lông mày dày đặc vẻ mệt mỏi, ánh mắt mờ mịt có chút đỏ. Kim Thơ sững sờ trước bộ dạng của anh ta. Tối qua anh ta không ngủ sớm sao? Sao có vẻ như người đã thức mấy đêm liền không ngủ vậy?
Hai người nhìn nhau sau đó Kim Thơ cúi đầu xuống một cách khó hiểu. Chẳng lẽ trước đây đi công tác anh ta không hề ngủ bên ngoài còn là cả đêm không được nghỉ ngơi tốt, chẳng trách tối hôm qua lại ngủ rất sâu gọi thế nào cũng không dậy nổi.
Lúc này Lê Giang Lâm đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479852/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.