Kim Thơ vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Hoàng, mất mười phút để giải thích với ông rằng cô thực sự không cố tình nghỉ việc một cách vô cớ, xin giám đốc Triệu bỏ qua cho lần đầu cũng như lần cuối, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.
“Đêm qua ba giờ sáng tôi mới chợp mắt được. Sáng ra ngủ say đến mức không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức. Tin nhắn xin nghỉ phép là do… Do bạn trai tôi gửi đến, anh ấy… anh ấy...”
Kim Thơ rất muốn nói bạn trai tôi bị bệnh tâm thần, nhưng câu này nghe như một lời giận dữ và rất bất lịch sự, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh, một lúc sau cô nghiêm túc giải thích.
“Bạn trai của tôi lớn hơn tôi vài tuổi, tính tình anh ấy rất nghiêm túc và thường ít nói nên anh ấy không giỏi ăn nói cho lắm, lời lẽ có khi dễ gây hiểu lầm và thất lễ với người khác. Ý của anh ấy là lát nữa tôi sẽ đến công ty hơi muộn một chút, tôi rất khoẻ nên không cần phải nghỉ làm thưa giám đốc.”
Triệu Hoàng đột nhiên bật cười sau khi nghe Kim Thơ giải thích, ông nhẹ nhàng nói, “ Không cần giải thích tôi hiểu mà, cô nên nghe lời bạn trai mà nghỉ một ngày nếu thấy mệt mỏi. Mọi việc ở công ty sẽ ổn thôi.”
Hôm nay cũng không phải là ngày hợp thường niên đầu tuần nên chuyện Kim Thơ ngủ quên và xin nghỉ phép cũng không có gì đáng phải quở trách, huống chi cô ấy vừa thất bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479830/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.