Hải Ninh cũng chạy đuổi theo dọa cô ta, cô ép giọng mình cho thật trầm xuống nói với cô ta như người ở cõi âm.
"Thục An, cô phải chết cùng tôi, cô phải chết cùng tôi."
Lúc cô cất giọng thì cũng là lúc Thục An bị vấp một cái rễ cây cổ thụ trong rừng mà ngã xuống, cùng lúc đó thứ chất lỏng vàng nhạt đục màu cũng chảy từ chân cô ta xuống ướt cả mặt đất.
Cô ta nhắm nghiền mắt không dám nhìn lại, cố lần mò trên đất run rẩy bẩy bò đi, âm thanh trong miệng cũng run theo cơ thể của cô ta "Cứu… cứu."
Hải Ninh cảm thấy đủ rồi, cô cũng không đuổi theo nữa mà đứng nhìn cô ta bò đi mất dạng, lúc này cô mới tháo kính áp tròng ra mỉm cười thật hả dạ.
Cô vứt điện thoại của cô ta xuống đất rồi quay lại chỗ cũ thu dọn đồ đạc.
Lúc này cơn mưa cũng ồ ạt đổ xuống, mưa rất lớn và nặng hạt, chỉ mới vài phút đã làm cho con đường trở nên sụt lún khó đi.
Hải Ninh định liều mình đi xuống đột nhiên mặt đất phía trước sụp xuống một tiếng ầm rất lớn, cô giật mình bị trượt chân nhưng may mắn đứng dậy chạy kịp nên không bị cuốn theo đống đất đá đổ đó.
Bây giờ chỉ còn cách đi lên núi tìm một hang đá nào đó để trốn tạm, cô được biết núi này đã khai thác cho du lịch và nổi tiếng có nhiều hang đá, nên chắc chắn khu rừng này không có thú dữ nên cô mới bạo dạng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919895/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.