Hải Ninh được chuyển đến một phòng giam mới, trông sạch sẽ hơn phòng cũ khá nhiều, vả lại hình như ở đây là dùng để nhốt những tù nhân có thai như cô.
Trong phòng cộng thêm cô nữa là có năm người, đa số bụng đã khá lớn.
Phần ăn cũng được đưa đến tận cửa không cần phải đến nhà ăn chung, khẩu phần ăn có thêm một chút thịt và sữa.
Nhưng đem đến năm phần thì chỉ có bốn người ăn, từ lúc cô đến cô chỉ trùm chăn ngủ cả ngày.
"Cô ta không ăn thì chúng ta ăn vậy, ha đúng là có thai ở tù sẽ giống như ở thiên đường vậy mà không biết hưởng. Sao lại có người ngu ngốc đến vậy chứ, haiz."
Tiếng nhai nhóp nhép vừa ăn vừa nói, tiếng húp canh xì xụp, tiếng bàn tán chẳng nể ai, tất cả cô đều nghe hết.
Cô thầm cười mỉa mai "Sinh con ra trong ngục tù thì thiên đường ở đâu chứ, sau này nó lớn lên sẽ bị người khác khinh thường cười cợt, sẽ tội nghiệp biết bao."
Cô đưa tay xuống bụng xoa xoa, hai hàng nước mắt khẽ trào ướt cả gối "Xin lỗi con, mẹ không phải là người mẹ tốt, khi con còn chưa hình thành đầy đủ có lẽ ra đi lúc này là tốt nhất, mẹ xin lỗi con."
Cô nằm khóc lặng lẽ trong căn phòng lúc nào cũng văng vẳng tiếng tám chuyện. Đột nhiên có tiếng lách cách từ ngoài cửa, quản ngục đến mở cửa ra, cô ta bước vào trong lớn giọng gọi "3375 có người đến gặp."
Hải Ninh vẫn chưa ngủ, cô nghe thấy người đó gọi mình thì bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1718727/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.