"Hải Ninh, Hải Ninh…" Vũ Việt gọi đến, giọng rất khẩn trương. "Tôi nghe đây, có chuyện gì vậy?" Hải Ninh vừa làm vừa nhấc điện thoại lên, cô thì thầm vào loa điện thoại. Ở đầu bên kia, Vũ Việt vẫn chưa hết khẩn trương, nhưng cũng vì quá vội anh nên anh nói có hơi lắp bắp "Ba mẹ tôi cho… cho rồi, cho chúng ta kết hôn rồi." Hải Ninh giật mình, cô không biết nên thể hiện cảm xúc gì đây "Mình… có nên vui mừng không?!" "Alo, Hải Ninh cậu có đang nghe tôi nói không?" Thấy im ắng, Vũ Việt giục gọi mãi làm cô chợt tỉnh táo lại, cô bật cười hỏi gượng "Tôi… tôi nghe thấy rồi, thật may quá." "Vậy ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới nhé!" Hải Ninh cũng không thể hiểu nổi, dù cưới một người không yêu, Vũ Việt vẫn có thể vui vẻ như vậy sao, đúng là một chàng trai ngốc. Tối đó Hải Ninh không tài nào chợp mắt được, ngày mai cô phải đi cùng Vũ Việt chọn đồ cưới. Nhưng người xuất hiện trong đầu cô lúc này không phải là anh ta mà là… Đình Dương. Cô nhớ trước đây cô cũng từng mơ ước, mình sẽ mặc bộ váy cưới xinh đẹp bước vào lễ đường và được nắm tay Đình Dương thề nguyện. Nghĩ đến đây Hải Ninh đưa tay lên mặt gạt đi dòng nước mắt đang chảy xuống "Sao mình lại khóc chứ, cứ ăn mày quá khứ như vậy thì làm sao để vượt qua, đừng nghĩ nữa." Cô tự đánh vào mặt mình mấy cái rồi nằm xuống trùm chăn kín người, nhưng tiếng nấc của cô vẫn văng vẳng xuyên qua tấm chăn kia, vang khắp căn phòng kín. Ngày hôm sau, Vũ Việt rất háo hức, cô đi bên cạnh mà có cảm giác như anh ta đang hát thầm trong miệng tâm trạng rất vui vẻ. "Cậu đã nói gì mà hai bác đồng ý hay vậy?" Phải, trước đó họ có thái độ không tốt với cô rõ ràng như vậy, mà chỉ mới hai ngày đã đồng ý, khiến cô cũng rất tò mò. Vũ Việt khựng lại mồ hôi trên trán đột nhiên nhỏ xuống một giọt, anh có vẻ khá ngại để nói ra "Là tôi nói… tôi uống say… rồi có ý… sàm sỡ cậu, dù… dù không xảy ra chuyện gì nhưng đã làm cậu tổn thương… tinh thần. Họ rất giận, mắng tôi một trận lớn sau đó đồng ý luôn. Mọi chuyện… là vậy đó." Hải Ninh đứng đó tròn mắt nhìn anh ta một lúc, sau đó quay đi che miệng bật cười "Lý do như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được, thật là." Vũ Việt nhìn thấy cô cười, anh cũng cười theo, hai người trên đường đi lại trò chuyện rất vui vẻ. Một lúc sau hai người họ vào trung tâm thương mại, đột nhiên Vũ Việt không đi tiếp nữa, mắt anh ta cứ nhìn chăm chú vào một hướng, Hải Ninh cũng không để ý mấy cho đến khi anh ta nói "Người kia…" Vũ Việt cứ ấp úng nói không nên lời, Hải Ninh ngước nhìn Vũ Việt hỏi "Người nào?" Hải Ninh vừa quay sang, ánh mắt người mà Vũ Việt đang nhắc tới cũng chợt quay qua. Ánh nhìn của hai đôi mắt chạm nhau, nhưng không ai nói lời nào. Hải Ninh cúi mặt, rũ mi mắt xuống tránh né, cô vòng qua tay Vũ Việt kéo anh ta đi tiếp. Đình Dương bỏ tay vào túi quần, thu lại ánh mắt sắc bén, cũng lạnh lùng lướt qua cô như chưa hề nhìn thấy gì cả. "Cậu đừng sợ, anh ta đi rồi." Vũ Việt vòng qua xoa vai cô trấn an, rồi anh ta vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, nhìn bóng dáng từ phía sau của Đinh Dương với ánh mắt thù địch "Anh đã không biết trân trọng cô ấy thì tôi sẽ làm tốt hơn anh, bảo vệ cô ấy… thoát khỏi anh." "Cậu cũng mệt rồi, hôm nay không chọn được thì để hôm khác vậy tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi." Ngày hôm đó tâm trạng của Vũ Việt và cô đều trở nên không tốt sau khi gặp Đình Dương, kết quả phải dừng lại việc đi sắm sửa cho đám cưới giữa chừng.
Một buổi của vài ngày sau đó, Hải Ninh thay ra bộ đồng phục sau khi làm xong việc. Cô để điện thoại vào trong túi áo từ sáng giờ nên không để ý đến nó, khi cô bật lên để xem giờ, cô không tin vào mắt mình, hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ… Đình Dương. "Mình nên làm gì đây, có chuyện gì mà anh ấy gọi nhiều đến vậy chứ?" Hải Ninh bồn chồn, ngón tay do dự đang để hờ trên nút gọi lại. Cô giật mình khi điện thoại lại reo lên lần nữa, cô chậm rãi bắt máy, nhưng cô không hề lên tiếng. Cô nghe được tiếng thở gấp, sau đó là tiếng vỡ của thủy tinh. "Ninh Ninh anh sắp chết rồi em cũng không cần anh sao, em tàn nhẫn đến vậy sao?!" Giọng Đình Dương yếu ớt nói qua điện thoại, Hải Ninh run tay cố bám chặt lấy chiếc điện thoại "Anh… anh bị làm sao, anh đang ở đâu?" Cô cầm túi xách, vừa hỏi vừa vội vã chạy ra khỏi cửa hàng nhưng điện thoại đã tắt từ lâu. Lòng ngực của cô bắt đầu đập mạch hơn, nghe rõ từng tiếng thình thịch, câu nói vừa rồi của anh đã dọa cô rồi. Không bắt được taxi, cũng không biết anh ở đâu, cô đành chạy bộ đến biệt thự của anh. Cô chạy không ngừng nghỉ, đến trước cổng không nghĩ ngợi mà cô tự bấm mật mã vào luôn, anh vẫn không đổi bất kỳ cái gì kể cả khi đã đuổi cô đi. Phòng khách tối om, cô thở hổn hển, tay run như cầy sấy mò tìm công tắc "Tạch." Hải Ninh thở ra một hơi dài, chân cô lúc này mới không còn sức mà khụy xuống. "Thì ra anh ấy chỉ uống say, vậy mà làm mình…làm mình…" Hải Ninh nhìn Đình Dương nằm dài trên sofa, điện thoại, rượu đổ ngổn ngang trên sàn, nhìn thấy anh vẫn an toàn cô như trút được tảng đá đang đè trên ngực của mình xuống. Đình Dương say khướt lại nhớ về tai nạn bốn năm trước, trong vô thức anh mới gọi điện cho cô nhiều lần như vậy, Hải Ninh lại không biết, tưởng anh xảy ra chuyện, vừa rồi cô gần như suýt khóc. Có vài chai rượu đã bị bể nằm lăn lóc trên sàn, Đình Dương đã say đến không còn tỉnh táo, nếu lỡ anh thức dậy rồi mò đi vào phòng như vậy sẽ rất nguy hiểm, Hải Ninh đành tới dọn dẹp hết đống mảnh vỡ đó, cô không cẩn thận còn làm đứt tay. Lúc đỡ anh vào phòng, máu chưa cầm được hết nên đã nhỏ vài giọt lên áo sơ mi trắng của anh. "Phù, xong rồi… mình cũng nên về thôi." Hải Ninh đưa tay lên trán gạt mồ hôi, nhìn anh đã nằm gọn gàng trên giường cô cũng yên tâm rồi. Cô quay đi định rời khỏi biệt thự thì đột nhiên tay cô bị níu lại, cô bị giật mạnh ngã xuống giường, đầu bị đập vào thành giường khiến cô choáng váng. Cô hoa mắt, lờ mờ thấy Đình Dương đang đè trên thân mình, cô cảm nhận được anh đang hôn cô, tay cô bị anh ghì chặt, cơ thể nóng ran dưới sự kiểm soát của anh, cô chỉ cử động yếu ớt. "Không… tôi không muốn… nữa đâu…" Cô cố nói được vài từ trước khi hôn mê. Hải Ninh mơ một giấc mơ rất khủng khiếp, thân thể cô lại bị Đình Dương xâm chiếm lần nữa, nhưng giấc mơ của cô có cảm giác rất chân thật. Cô giật mình tỉnh lại, đầu cô đau râm ran, cả cơ thể khi cố gắng ngồi dậy cũng bị truyền tới một cơn đau khác. Cô nhìn xung quanh, quần áo của mình vương vãi trên giường rồi dưới sàn, cô thở chậm từ từ quay người nhìn qua, cô không tin được mình lại làm chuyện đó với anh lần nữa. Nhưng có vẻ anh vẫn còn ngủ say lắm, cô chậm rãi rời khỏi giường nhặt lại quần áo. Cô phải rời đi trước khi anh tỉnh dậy, chuyện này chỉ phát sinh khi anh say, cô nghĩ nếu anh tỉnh dậy thấy cô sẽ rất tức giận, lúc đó không biết anh lại mắng cô bằng những lời thậm tệ nào nữa. Trước khi đi, nhìn thấy điện thoại của anh đang đặt ngoài phòng khách, cô nghĩ mình nên làm một chuyện.
Cô xóa lịch sử cuộc gọi của anh cho cô, rồi lấy số của anh nhắn tin cho Thục An "Người ở cạnh anh ấy là Thục An, không phải mình. Nếu vậy anh ấy sẽ không nghi ngờ nữa." Thục An đột nhiên nhận được tin nhắn của Đình Dương vào lúc nửa đêm thế này thì lập tức sửa soạn đến ngay. Thấy Thục An đã vào nhà Hải Ninh mới an tâm rời đi. Trời khuya sương xuống lạnh lẽo, cô ôm thân hình gầy guộc của mình vừa đi vừa nghĩ ngợi "Anh ấy say như vậy sẽ không nhớ gì đâu, xin anh đừng nhớ gì cả." Về phía Thục An, cô ta đứng trước giường nhìn Đình Dương đang say giấc, lại phảng phất mùi rượu từ người của anh, cô ta mở một nụ cười gian xảo. "Nhắn người ta tới lại lăn ra ngủ say như chết thế kia, thật đáng ghét mà. Nhưng không sao, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội, nhưng tối nay có lẽ em phải ngủ nhờ giường của anh rồi." Thục An kéo dần chiếc váy của cô ta xuống, cơ thể trần như nhộng tự động leo lên giường nằm cạnh Đình Dương, cô ta quay sang ôm lấy anh, tựa vào người anh, gương mặt rất mãn nguyện. Vừa sáng sớm, căn phòng tối qua chưa kéo rèm bị ánh nắng chói chang chiếu vào thẳng mặt, Đình Dương nheo mắt, anh mệt mỏi muốn lăn qua ngủ tiếp, anh ôm từ phía sau người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình, có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, anh nói "Ninh Ninh, chào buổi sáng!" Nhưng chưa đầy một giây sau câu nói đó, anh đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to nhìn mọi thứ xung quanh, Thục An bị anh đánh thức quay qua đưa tay dụi dụi mắt "Ưm… anh dậy sớm thế, anh yêu!" "Cô…" Đầu anh bỗng nhói lên cơn đau nhức, hôm qua anh mơ thấy người bên cạnh anh là Hải Ninh "Không lẽ mình lại tưởng Thục An là Hải Ninh nên đã… chết tiệt." Đình Dương nhanh chóng rời khỏi giường đi một mạch vào phòng tắm. Thục An ngồi nhổm dậy nhìn theo dáng anh đi mà tủm tỉm cười, cô ta nói thì thầm trong miệng "Đúng đó, anh cứ nghĩ là tối qua chúng ta đã ngủ với nhau đi, từ nay em có thứ để trói buộc anh rồi." Để anh tin hơn, tối hôm qua cô ta cố ý tự véo vào người tự tạo dấu hôn, chuyện còn lại cô ta chỉ cần đổ cho anh uống say là được. Đình Dương tắm xong, châm thêm một điếu thuốc hút cho tỉnh táo hẳn. Anh nhớ hôm qua đi gặp đối tác về anh còn uống thêm mấy chai nữa, nhưng phòng khách lại sạch bong, hơn nữa trên áo sơ mi của anh phát hiện có vài giọt máu, nhưng người anh lại không hề có vết thương, anh cứ cảm thấy mọi chuyện thật mông lung. Anh quay trở lại phòng, Đúng lúc Thục An cũng từ nhà tắm ra, cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, thấy anh thì lả lướt đi tới. Đình Dương nhíu mày né cô ta ra, anh đến ngồi ở sofa cạnh cửa sổ. Anh hút một hơi, rồi phà khói thuốc ra lạnh lùng hỏi "Đến đây từ lúc nào?" Thục An khoanh tay, cười nhẹ, cầm theo chiếc điện thoại đến chỗ anh ngồi. "Khuya hôm qua, chính anh nhắn em tới mà, đây anh xem đi, rõ ràng là số của anh mà." Đình Dương nhìn lướt qua rồi lại hỏi tiếp "Trên người có bị thương gì không?" Thục An hơi đỏ mặt, cô ta tỏ vẻ e thẹn "Hôm qua, là lần đầu tiên của người ta đó, anh lại còn cuồng nhiệt như vậy mà giờ còn hỏi, anh nhìn xem trên người em toàn là vết thương do anh gây ra." "Phòng khách cũng là do em dọn ư?" Thục An đơ người ra một lúc mới trả lời, nhưng lời nói dối cô ta nói cũng không ngượng chút nào. "Phải đó, là em, hôm qua anh uống nhiều tới nỗi nôn đầy sàn, người ta phải dọn cực khổ lắm đó." Đình Dương lại nhíu mày, anh hút thêm một hơi thuốc nữa rồi miết đầu lọc xuống gạt tàn. Dù anh không muốn tin nhưng tối qua anh đã làm chuyện đó với một người phụ nữ khác, nếu để Hải Ninh biết được thì anh… Đình Dương đột nhiên bực dọc, anh hừ lạnh trút giận lên cái gạt tàn, làm nó rơi vỡ vụn "Sao mình lại nghĩ ra điều ngốc nghếch như vậy, cô ta… cũng đã lên giường với bao nhiêu người rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]