"Hải Ninh, Hải Ninh…"
Vũ Việt gọi đến, giọng rất khẩn trương.
"Tôi nghe đây, có chuyện gì vậy?"
Hải Ninh vừa làm vừa nhấc điện thoại lên, cô thì thầm vào loa điện thoại.
Ở đầu bên kia, Vũ Việt vẫn chưa hết khẩn trương, nhưng cũng vì quá vội anh nên anh nói có hơi lắp bắp "Ba mẹ tôi cho… cho rồi, cho chúng ta kết hôn rồi."
Hải Ninh giật mình, cô không biết nên thể hiện cảm xúc gì đây "Mình… có nên vui mừng không?!"
"Alo, Hải Ninh cậu có đang nghe tôi nói không?"
Thấy im ắng, Vũ Việt giục gọi mãi làm cô chợt tỉnh táo lại, cô bật cười hỏi gượng "Tôi… tôi nghe thấy rồi, thật may quá."
"Vậy ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới nhé!"
Hải Ninh cũng không thể hiểu nổi, dù cưới một người không yêu, Vũ Việt vẫn có thể vui vẻ như vậy sao, đúng là một chàng trai ngốc.
Tối đó Hải Ninh không tài nào chợp mắt được, ngày mai cô phải đi cùng Vũ Việt chọn đồ cưới. Nhưng người xuất hiện trong đầu cô lúc này không phải là anh ta mà là… Đình Dương.
Cô nhớ trước đây cô cũng từng mơ ước, mình sẽ mặc bộ váy cưới xinh đẹp bước vào lễ đường và được nắm tay Đình Dương thề nguyện.
Nghĩ đến đây Hải Ninh đưa tay lên mặt gạt đi dòng nước mắt đang chảy xuống "Sao mình lại khóc chứ, cứ ăn mày quá khứ như vậy thì làm sao để vượt qua, đừng nghĩ nữa."
Cô tự đánh vào mặt mình mấy cái rồi nằm xuống trùm chăn kín người, nhưng tiếng nấc của cô vẫn văng vẳng xuyên qua tấm chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1718719/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.