Hải Ninh sau đêm đó thì liên tục tránh mặt anh, anh cũng cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng không biết phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết lặng nhìn dáng người nhỏ bé của cô làm việc qua camera.
Hai ngày sau anh đi công tác. Thục An biết được nhà anh vắng chủ liền tới làm khách.
Cô ta tự do bước vào biệt thự như đó là nhà của mình. Hải Ninh cũng không bất ngờ khi cô ta có được mật khẩu mà tự do ra vào, dù gì cô ta cũng là người yêu của anh.
Thấy mình nhưng Hải Ninh cố ý làm ngơ, Thục An tức giận lên giọng chế giễu "Không ngờ anh Đình Dương lại cho một con chó vừa mù vừa điếc giữ nhà."
Cô ta nói xong thì có một tràng cười hả hê vang lên, một người đi theo cô ta hùa theo "Cô nói phải lắm, không biết cậu chủ nghĩ gì mà lại để con chó hoang này lại."
Hải Ninh sẽ không quan tâm đến sự chế nhạo của Thục An, nếu như cô không nhận ra một giọng nói quen thuộc trong đó.
Cô bỏ công việc chạy đến chỗ cô ta, nhìn vào đám người đang đội mũ khả nghi kia "Các người…"
Biết Hải Ninh đã nhận ra, Thục An đứng dậy ra hiệu cho bọn họ gỡ mũ xuống "Sao hả, bất ngờ không, hôm nay tôi có dẫn người quen đến thăm cô này."
Bọn họ gỡ mũ nón xuống, toàn là những gương mặt quen thuộc, những người làm trước đây đã từng hành hạ, đánh đập cô, bây giờ tất cả bọn họ đều đang ở đây.
Hải Ninh bắt đầu lo lắng cho bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/165138/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.