Đã quá muộn rồi... Mẹ ơi, kiếp này con không thể rời xa đệ ấy.
Lúc về đến nhà, Du Thiên Lâm và Thẩm Tế Nhật còn chưa vào sân viện mợ Cả, đã chạm mặt mợ Hai và mợ Ba ngay tại hàng hiên của tiền viện.
Hai bà đang đi ra ngắm hoa. Trước tết quản gia sắm thêm một vài khóm mẫu đơn trắng thuộc giống cực kỳ quý hiếm, người làm vườn chuyên trồng hoa chăm bón kỹ càng, bây giờ đang đúng độ ra hoa. Nở khắp một vùng trắng như tuyết đong đưa trong gió xuân, giống như vẻ đẹp tao nhã của thác nước trên hòn non bộ ở tiền viện, giống như lớp tuyết mùa đông đang dần tan chảy, thả mình vào trong đó khiến ta có một cái thú khó tả thành lời.
Mợ Ba diện xường xám màu xanh hồ thủy, đường xẻ bên hông cao tới giữa đùi như cũ. Bà sinh ra là gái hồng lâu, ăn mặc trước khi được Thẩm lão gia cưới vào phủ cũng y như vậy, hiện giờ lão gia nằm trên giường cả năm chả dậy nổi, thì càng không có ai quản đến bà.
Lúc này bà đang phe phẩy chiếc đoàn phiến* với mặt làm từ đoạn hoa màu thiên thanh trong tay, che nửa khuôn mặt kháy: "Ây dà, cuối cùng Đại thiếu gia cũng có thời gian rảnh rang về thăm nhà nhỉ. Còn cả vị khách ít ghé này nữa, chẳng phải là Du trưởng ty đó sao? Thế nào? Có thể xuất viện rồi à?"
*Đoàn phiến còn được gọi là cung phiến, lụa phiến, Hợp Hoan phiến... là một loại quạt có cán. Xuất hiện vào khoảng thời nhà Thương, ban đầu để dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114281/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.