Lúc rời khỏi Đằng Noãn Các, Thẩm Tế Nhật ngước nhìn bầu trời. Chẳng qua anh mới vào trong có tầm mấy phút, vòm trời này đã lại đổ cơn mưa tuyết.
Quả thực cảnh tuyết rơi của Bắc Bình đẹp lắm, bất kể nó rơi một cách rất có quy luật xuống tòa ngân hàng cao vút hiện đại ở phía đối diện, hay là lên mái hiên tráng lệ bề thế của Đằng Noãn Các, hoặc là, rơi cả xuống nền đường xi măng rộng rãi, bị vô số dấu chân vết bánh xe đạp thành bức tranh nát bấy.
Anh nắm tay để trước môi, thở ra một làn hơi ấm. Hơi ấm mỏng manh hệt như dưỡng khí ít ỏi trong hơi thở, vừa không thể sưởi ấm bàn tay lạnh như băng, vừa không thể giảm bớt triệu chứng choáng váng.
Cơn hoa mắt chóng mặt này đã gắn liền với anh hơn ba năm rồi, do Du Thiên Lâm gây nên và cũng do Du Thiên Lâm mà đỡ đi không ít. Nhưng mãi tới hôm nay anh mới cảm nhận được chân thực điều Charles khuyến cáo, chẳng biết đến bao giờ mới có thể khỏi hẳn là một nỗi đau đớn như thế nào?
Điều này đồng nghĩa với việc khối huyết tụ ấy có thể sẽ gắn chặt với anh suốt đời, ảnh hưởng anh suốt đời.
Trước khi Du Thiên Lâm đến quấy quả anh, anh thực sự không thấy đây là vấn đề lớn. Sau khi Du Thiên Lâm đến gây xao động lòng anh, thêm một người gánh vác vất vả và khổ đau của anh, thì anh lại càng không cho rằng đó là một vấn đề.
Song ngày hôm nay...
Nhớ tới ban nãy lúc Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114265/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.