Anh nhìn chòng chọc hồi lâu, tợ ma đưa lối quỷ dẫn đường, bàn tay lạnh toát từ từ chuồi vào trong chăn bông ấm sực.
Đêm nay cơ thể và cảm xúc hòa chung một nhịp, từ sớm đã tiến đến bờ vực cực hạn. Nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, anh nảy sinh dục vọng ở mặt đó.
Vật giữa hai chân chưa hoàn toàn cương cứng. Anh dùng ngón tay bao trùm nó, cầm lên vuốt nắn để xoa dịu như thường lệ. Song đôi mắt anh không hề nhắm chặt, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc quần kia suốt. Đôi mắt như thể ngập chìm trong hương rượu nồng nàn, dần dần mơ mơ màng màng.
Loại việc này đối với anh mà nói đâu còn bỡ ngỡ, nhưng từ sau chuỗi ngày chung đụng mập mờ với Du Thiên Lâm, anh chưa từng sờ vào thân thể mình. Mỗi một lần mỗi một lần, luôn luôn là Du Thiên Lâm trao cho anh khoái cảm. Bất luận lấy sức mạnh ép buộc như hồi đầu, hay là sau này...
Ngón tay lóng ngóng cố gắng lấp đầy ham muốn của chính mình. Anh phân tâm, bỗng nhớ tới một lần cao trào.
Đợt đó, hai người họ còn đang trong phòng của Khách sạn Hậu Cảnh. Du Thiên Lâm mon men đòi làm chuyện quá giới hạn. Lúc đấy, anh tỉnh táo, biết thừa là không thể. Nhưng mà khi Du Thiên Lâm chạm vào anh, anh vẫn cảm nhận được một chút thinh thích không cách nào tự kiềm lòng.
Khao khát chẳng thể thốt lên lời ấy, còn cả sự dựa dẫm của anh đối với người đó, hóa ra đã vô thức bị thúc sanh từ quá vãng, đã chui luồn vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114253/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.