Thẩm Tế Nhật không nhớ bản thân rời khỏi tòa nhà kia như thế nào. Anh đứng lâu thiệt lâu dưới tàng cây nhỏ tại góc sân trước. Đến lúc tìm được anh, Vương Hạo Tinh đã chẳng nhận ra điều gì khác lạ trên mặt anh.
Vương Hạo Tinh hỏi anh vì sao lại ra đây, anh lấy cớ bầu không khí bên trong buồn tẻ. Vương Hạo Tinh liền báo cáo đã gửi xong hết tài liệu, người phụ trách hứa sẽ mau chóng ấn định ngày họp với hai người.
Thẩm Tế Nhật chả nói gì thêm, mắt anh xem đồng hồ, đã sắp năm giờ. Anh không muốn quay về thương hội nữa, bèn bảo với Vương Hạo Tinh để cô trở về, mình thì tới cửa hiệu giải quyết chút việc.
Vương Hạo Tinh cảm thấy anh hơi là lạ, nhưng nom mắt anh vài lượt, mà không coi được vấn đề gì nên đành phải bỏ cuộc về trước.
Thẩm Tế Nhật trở lại cửa hiệu, tính rà soát sổ sách một hai ngày nay, sau khi giở sổ thì chẳng đọc nổi một chữ.
Những con số làm bạn với anh bao nhiêu năm nhảy múa trong mắt, cứ luôn hóa thành hai khuôn mặt. Một là của Lý Cảnh Thu, còn lại là của Du Thiên Lâm.
Rõ ràng vừa rồi anh quay lưng về phía Du Thiên Lâm, chưa nhìn bóng dáng đệ ấy dù chỉ một cái liếc thoáng. Nhưng dựa trên âm giọng của đệ ấy thì có thể đoán chắc, đúng thực là Du Thiên Lâm đã chán ngấy anh. Đừng bàn đến trò chuyện cùng anh, ngay cả chào hỏi xã giao cũng chả sẵn lòng.
Kết tội rằng tất cả đều tại bản thân gây nên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114252/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.