Sau khi tinh quái nhắc bằng câu nói ấy, Du Thiên Lâm khởi đầu một đợt vuốt ve mới. Anh dựa vào lòng Du Thiên Lâm, mắc kẹt trong cuộc giằng co giữa dục vọng và lý trí lần thứ hai.
So với ban nãy anh tỉnh táo hơn, cơ thể đâu phải bất khả kháng. Thế nhưng hai cánh tay quàng quanh cổ Du Thiên Lâm cỡ nào cũng chẳng chịu thu về. Anh chôn mặt lên vai Du Thiên Lâm. Dường như chỉ cần không bị nhìn thấy, anh còn có thể...
Còn có thể cái gì cơ chứ?
Thẩm Tế Nhật cật vấn bản thân hết lần nọ tới lượt kia, song đầu óc một mực hư không. Anh chưa từng biết có ngày bản thân mình sẽ thành hạng người mải chạy theo ham muốn, càng chưa từng biết hóa ra cao trào của loại việc này thư thái đến vậy, khó chống chọi đến vậy.
Anh lại bắt đầu thở dốc, cố gắng ghìm âm thanh ấm ách trong cổ họng không cho thoát, tiếc thay chúng cứ thừa hơi thở lũ lượt rơi vào tai Du Thiên Lâm. Chính anh cũng nghe thấy rồi, chả những nghe thấy, còn nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Gương mặt anh nóng bỏng tựa bị lửa thiêu, mênh mang trong lòng là tội lỗi đáng lên án. Mà tấm thân ngày càng rạo rực dưới sự đùa bỡn của Du Thiên Lâm. Đôi tay châm lửa khắp người còn hiểu cách yêu chiều vỗ về cơ thể mình hơn cả chính mình, dồn đuổi dục vọng về hướng vực sâu khôn cùng.
Khi ngón tay Du Thiên Lâm tập trung xoa xát cái miệng nhỏ ở đỉnh, những đợt run nhè nhẹ thấm từng thớ cơ. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114246/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.