Thẩm Tế Nhật nghẹn họng, thở gấp mém tí nữa bị nghẹt.
"Thẩm đại ca?" Vương Hạo Tinh định nắm tay anh. Du Thiên Lâm nhanh hơn một nước vòng tay qua bả vai anh, kéo người kề sát mình, cười có lệ: "Huynh ấy chẳng việc gì đâu. Chắc do tôi không mời mà đến, có phần doạ mọi người sợ rồi."
"Hai anh...?" Thẩm Tế Nhật chưa từng đề cập về mối quan hệ quen biết từ trước với Du Thiên Lâm, cho nên Vương Hạo Tinh hơi ngạc nhiên.
Thẩm Tế Nhật phát cáu cái tên vô sỉ này lại chuẩn bị gây phiền phức cho mình. Anh đang tính quát hắn bỏ tay ra, chợt nhớ là có mặt Vương Hạo Tinh, đành gạt phắt cánh tay vô duyên kia rồi cười gượng gạo: "Du trưởng ty khéo bông đùa, nếu đã tới chơi xin mời vào phủ, đừng đứng nói chuyện ngoài cổng chứ."
"Vân Thâm ca, sao huynh lại xưng hô khách khí vậy. Hồi trước huynh toàn gọi đệ là cá nhỏ nha." Du Thiên Lâm chả nhấc chân nhượng bộ, vẫn giữ vai Thẩm Tế Nhật. Hắn đứng yên làm anh không bước đi nổi. Giận dỗi khiến Thẩm Tế Nhật muốn cốc đầu hắn một phát cho hả dạ, nhưng chẳng thể làm trò thiếu đứng đắn trước mặt Vương Hạo Tinh, đành ngoài cười nhưng lòng không cười ứng đối: "Bây giờ đệ là trưởng ty quyền quý, dùng xưng hô cũ đâu được. Đừng nên đùa giỡn, đi vào nào."
Dứt lời anh lại sắp chạy thêm lần nữa. Du Thiên Lâm không khoẻ hơn anh là bao, thế nhưng lần này hắn ì ra chả nhúc nhích tí nào. Hắn ngầm dùng lực gấp đôi, rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114235/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.