Thẩm Tế Nhật trở về phòng, rửa mặt sau đấy dùng bữa sáng, rồi sang phòng mẹ thưa chuyện.
Hai ngày nay, mợ Cả chưa trông thấy mặt con, ân cần hỏi han mãi mới ngừng. Nom khí sắc anh hồng hào hơn dăm hôm nọ, mẹ bèn gặng hỏi có phải anh với Vương Hạo Tinh áng chừng tâm đầu ý hợp hay không, nếu quả vậy thì nên sớm định ngày lành tháng tốt cử hành hôn sự.
Anh tới đây vốn dĩ để bàn lại chuyện này. Nếu đổi là vài bữa trước, thì may ra anh còn đủ khả năng tiếp tục với Vương Hạo Tinh. Thế nhưng sau đó giữa anh và Du Thiên Lâm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ mỗi thời mỗi khắc nghĩ đến Vương Hạo Tinh, anh đều áy náy không thôi. Một cô gái tốt như thế, anh đâu thể đang tâm dây dưa làm lỡ duyên em ấy, nên khéo léo viện lí do là hai người không hợp.
Mẹ dõi sâu vào mắt anh quan sát hồi lâu: "Anh thành thực nói cho mẹ nghe. Rốt cuộc là Hạo Tinh chẳng lọt nổi mắt xanh của anh, hay là tâm anh vẫn nhớ mãi không nguôi Lý Tâm Đồng?"
Thẩm Tế Nhật lường được ngay mẹ anh sẽ hỏi như thế.
Mấy năm ròng, hễ anh hò hẹn tìm hiểu với một cô gái xem mắt ước độ thân thiết lâu dài, chỉ cần kết cục là anh từ chối bước tiếp, mẹ anh sẽ lại chĩa mũi dùi lên người Lý Tâm Đồng. Bà đổ rằng anh tưởng niệm nhung nhớ vị hôn thê này quá mức, cho nên bao nhiêu năm như thế mà vẫn chẳng thể tục huyền*, đối với ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114234/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.