Thời điểm tới nơi, Thẩm Tế Nhật bắt gặp quản gia đang dặn dò người hầu đôi điều ở cổng chính. Trông thấy anh đến, quản gia liền dẫn anh vào. Còn chưa tới cửa họ đã nghe tiếng ném đồ loảng xoảng từ trong truyền ra.
Thẩm Tế Nhật ngừng chân giây lát. Quản gia vội bào chữa: "Thật ngại quá Thẩm tiên sinh, để ngài chê cười rồi."
Thẩm Tế Nhật chau mày: "Sao lại thế này? Thậm chí các bác cũng không vào xem?"
Quản gia đeo bộ mặt cười tố khổ: "Ngài cũng biết tính Du trưởng ty rồi đấy. Lý thiếu gia cũng chẳng dễ nói chuyện. Một khi khắc khẩu...Chúng tôi đâu có cách nào. Ôi!"
Cuộc đối thoại bị ngắt quãng bởi âm thanh đồ đạc rơi vỡ chát chúa vọng từ trong nhà, xen kẽ vài câu cãi lộn. Thẩm Tế Nhật đang định đi vào, thì cửa chính bị đẩy ra "cạch" một tiếng. Lý Cảnh Thu nổi giận đùng đùng bước thẳng ra ngoài.
Dường như không dự được anh sẽ xuất hiện ở đây, Lý Cảnh Thu ngẩn người, nhưng không ngừng lại, nguýt dài khinh bỉ rời khỏi.
Thẩm Tế Nhật thừa biết đức hạnh cái tên Lý Cảnh Thu này, nên lười hơn thua với y, trước tiên vào xem Du Thiên Lâm thế nào.
Anh vừa sải chân qua cửa, được hai bước thì dừng. Mảnh gốm sứ vỡ lanh tanh bành vung vãi khắp sàn nhà, kéo một đường dài đến phòng khách. Du Thiên Lâm nằm trên sô pha. Hồng Dật quỳ gối bên cạnh xử lý vết thương rách da cho hắn.
Quản gia nhắc Thẩm Tế Nhật cẩn thận dưới chân. Anh lòng vòng quanh sàn nhà, mới lại gần sô pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114230/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.