Tàng Sơn càng đối tốt với tôi, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Tàng Sơn không phải con của mẹ tôi.
Lần đầu gặp anh là khi tôi lên tiểu học, bố tôi đi công tác nửa năm cuối cùng cũng về, tôi hào hứng chạy ra đón ông thì thấy ông đang dắt tay một đứa bé cao hơn tôi cái đầu.
Bố nói từ nay anh sẽ là anh trai của tôi, anh tên Tàng Sơn.
Lúc đó còn nhỏ, tôi vô cùng ngây thơ, ông bảo tôi gọi Tàng Sơn là anh trai, tôi liền gọi, thậm chí còn nghĩ mình cuối cùng cũng có bạn.
Phản ứng của mẹ rất lớn, mặt tái nhợt không một giọt máu, chỉ vào ông một lúc lâu, giận mắng: "Cung Hải Sinh! Sao anh dám làm ra chuyện có lỗi với tôi hả!"
Tôi không hiểu tại sao mẹ không hài lòng về người anh trai này, sau này lớn lên, đứng trước lời xì xào của những người xung quanh, tôi mới biết bố đã làm chuyện có lỗi với mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, bố thường xuyên phải đi công tác, mẹ tôi vì sức khỏe không tốt nên không thể ra ngoài, bà cứ luôn ngồi bên cửa sổ chờ đợi.
Không ngờ người tôi chờ được lại là đứa con trai của ba tôi và một người phụ nữ khác.
Sự cố như đòn giáng xuống người mẹ tôi, tình hình sức khỏe của bà càng ngày càng không ổn.
Năm đầu tiên tôi lên cấp hai, tôi về nhà, định cho mẹ xem bộ đồng phục mới của trường.
Nhưng ở nhà không ai trả lời.
Như trực giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707643/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.