Trên vùng núi tuyết phủ trắng xóa ở Tây Tạng, tôi bị bong gân, co ro trong hang đốt lửa sưởi ấm, một bóng người cao lớn ẩn hiện trong ánh lửa.
Tôi định rút con dao găm ra thì người đàn ông ấy bước vào.
Bên ngoài lạnh lùng như núi tuyết trùng điệp nhưng anh lại rất thu hút.
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi." Thấy tôi, người đàn ông dừng lại, gật đầu xin lỗi rồi định rời đi.
Không biết tại sao tôi lại cản anh: "Xin lỗi, tôi bị bong gân, anh có thể đưa tôi ra ngoài không?"
Người đàn ông nhíu mày: "Phải đợi vết thương của tôi lành hẳn đã."
"Cần băng bó không?" Trông anh không giống bị thương chút nào.
Người đàn ông lắc đầu, thản nhiên ngồi trước ánh lửa đối diện với tôi.
Vì tò mò, tôi bắt chuyện với anh.
Anh tên Lý Tán, là một nhiếp ảnh gia.
Anh ấy có thể đồng hành với mình nhỉ?
Khi suy nghĩ này lóe lên, bản thân tôi cũng sửng sốt, nhận ra mình đã yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi không biết anh bị thương ở đâu, người đàn ông này trông có vẻ buồn chán, không chịu nói về điều đó, phải sáu bảy ngày sau anh mới khỏe lại. Tiện cho tôi rồi, cô nam quả nữ ở cùng anh trong một hang động.
Mấy ngày này hầu như anh chăm sóc cho tôi, nhẹ nhàng ân cần khác hẳn vẻ bề ngoài, tôi lại càng thích.
ads
Khi anh cõng tôi ra khỏi sơn động, thật ra tôi có chút không nỡ, cứ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707591/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.