Tôi để di động dưới chăn, lật người ra khỏi giường.
Màu đỏ tươi cũng những dấu chân đẫm máu dưới đất kích thích từng dây thần kinh.
Đừng nhìn, không được nhìn.
Tôi tự nhéo cánh tay, buộc mình phải bình tĩnh.
Đây là tầng 16, không thể trèo xuống được.
Cách duy nhất chính là rời khỏi ký túc xá, bước ra khỏi cánh cửa.
Đi chân trần, tôi tránh những dấu chân kia, chạy khỏi phòng ngủ.
Đáng lẽ tôi nên mang giày nếu muốn bỏ trốn, nhưng tôi bị ám ảnh bởi tiếng lạch cạch khi đi bộ, giày của tôi lại là giày thể thao hoặc ủng, mỗi bước đi thường để lại dấu vết.
Mang chúng khi bỏ trốn chẳng phải như đeo theo thiết bị định vị có âm thanh sao?
Tôi ra ngoài, không lập tức gặp chuyện.
Phòng tôi rất gần thang máy, còn cầu thang ở phía bên kia hành lang.
Lúc này không phải đám cháy, để nhanh, đi thang máy là lựa chọn hàng đầu.
Tôi thận trọng tiếp cận thang máy, vừa đi vừa quay đầu nhìn.
Tôi không biết thứ đó ở đâu.
ads
Tôi nghĩ toàn bộ tòa nhà này đều tràn ngập hơi thở của nó.
Đèn thang máy vẫn sáng và hoạt động bình thường, đang dừng ở tầng 16.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong không có người.
Tôi vào, ấn tầng 1.
Lạch cạch lạch cạch, cửa thang máy đóng lại.
Chỉ cần tôi xuống tầng 1 sẽ có rất nhiều nơi để trốn, có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Tôi không dám thả lỏng, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707586/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.