"Anh trai, đúng vậy, anh đã giết cô ta rồi." Lâm Trữ từ phía sau bước ra, tươi cười đáng sợ, "Anh trai, anh cũng trở thành tên sát nhân như em rồi."
Hắn bước đến trước mặt tôi, rút con dao găm khỏi người Điền Mịch, đưa nó vào tay tôi.
"Anh trai, đừng sợ, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không phải có cơ hội bắt đầu lại. Anh trai, chỉ cần anh chết mọi thứ sẽ trở về từ đâu, bọn họ cũng sẽ hồi sinh."
Tôi trừng mắt nhìn hắn.
"Anh trai, anh muốn giết em sao? Nhưng nếu em chết mà anh còn sống, bọn họ có khả năng sẽ không thể sống lại."
Hắn vẫn tươi cười như thể không lo tôi sẽ giết hắn.
Nhưng trò chơi này tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi mệt quá rồi, chỉ cần giết hắn, mọi thứ sẽ kết thúc, có điều Đại Đầu và Điền Mịch cứ chết như vậy sao? Tôi không dám đánh cược.
Rõ ràng đối phương ở ngay trước mắt nhưng hắn quá hiểu tôi, còn cho tôi biết kết quả, tôi không thể không cắn răng chịu thua trước khi bình minh ló dạng.
Thôi bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu bị đùa giỡn, tôi sợ nhất là nợ người khác, huống chi là mạng người.
Tôi giơ con dao găm lên, định tự đâm chính mình.
"Đừng... Đừng tin hắn!" Giọng yếu ớt của Điền Mịch truyền tới, cô ấy cố giơ tay, "Hắn gạt anh đấy, trong thế giới này chúng tôi chết cũng không sao, chỉ có anh bị ảnh hưởng, anh không thể tự sát, nếu không anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707486/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.