Chương trước
Chương sau
– Yêu thú thất giai sơ kỳ.

Đám người Thiên Quỷ Tông và Thiên Tinh Tông lập tức cảm thấy kinh ngạc.

– Hừ, phá cho ta.

Ánh mắt của Tùng Thanh Sơn lập tức trầm xuống, chân khí tuôn ra lại càng tăng thêm, một cỗ lãnh ý ngập tràn, đột nhiên quát lớn một tiếng, trong tay nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo quyền ấn, bên trên quyền ấn, mang theo năng lượng hoả thuộc tính bàng bạc, biến thành một đạo quang ảnh đỏ hồng mơ hồ, lướt ra nhanh chóng và dữ dội như sấm chớp.

Đạo quyền ấn này vừa ra, cơ hồ là trong nháy mắt liền trực tiếp xẹt qua giữa không trung, nơi nào quyền ấn nóng rực kia lướt qua thì cả không gian đều run lên một cái. Mang theo năng lượng hoả thuộc tính lướt nhanh giữa không trung, cuối cùng thì giống hệt như một đạo thiên thạch bằng hoả diễm, nện ầm ầm vào đạo quyền ấn của Thiên Độc Yêu Long.
Hai đạo lực lượng hung mãnh, trong nháy mắt liền va chạm thật mạnh giữa không trung, trong một giây này, cả bầu trời như khựng lại, một cỗ quang mang chói mắt bắt đầu bắn ra dữ dội ngay ở chỗ hai đạo năng lượng va vào nhau. Ngay sau đó, trên không trung liền có một tiếng nổ vang hung hãn như tiếng sấm nổ đột nhiên vang vọng khắp không gian….

– Ầm!

Trên không trung, trong nháy mắt hai đạo quyền ấn và chưởng ấn nháy mắt liền nổ tung, một cỗ năng lượng phong bạo từ hoả diễm và hắc vụ vô cùng khủng bố, nháy mắt liền lan ra khắp bốn phía, tựa như quang hồ bao phủ, hoả diễm và độc vật nháy mắt liền bao phủ khắp không gian chung quanh.

– Bịch bịch!

Trên không trung, chuyện Bạch Linh Hồ Hưng Hải Thiên Độc Yêu Long và Tùng Thanh Sơn giao thủ với nhau kỳ thật chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt mà thôi, không gian chấn động, Hồ Hưng Hải trực tiếp lùi lại mấy bước, Tùng Thanh Sơn và Thiên Độc Yêu Long thì đều tự động bị đẩy lùi lại.
Hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chừng hai ba cái nháy mắt, uy thế kinh người cùng lực lượng khủng bố cỡ này khiến cho đám đệ tử Phi Linh Môn bình thường đang đứng bên dưới trực tiếp run rẩy, nhưng trong lòng thì lại càng thêm kích động, cường địch đột kích, trong Phi Linh Môn vẫn có cường giả chống lại.

– Yêu thú thất giai, hai con Yêu thú thất giai.

Trong đám người bên dưới, lúc này không ai còn lòng dạ nào mà để ý xung quanh, ánh mắt của vị lão giả áo lam lập tức đờ ra, trong mắt loé qua một cỗ tinh quang.

Bốn người giao thủ, giữa không trung nháy mắt lại rơi vào hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của Hồ Hưng Hải trở nên vô cùng ngưng trọng, một kích của Bạch Linh khiến cho hắn đã nhận ra thực lực của Bạch Linh, cộng thêm còn có một con Yêu thú thất giai nữa, lại có Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử đều là cường giả có tu vi đỉnh tiêm, Thiên Quỷ Tông và Thiên Tinh Tông dường như đã rơi vào thế hạ phong.
– Phương Mẫn, tiện nhân nhà ngươi, ba mươi năm nay, món nợ này chúng ta cũng nên tính toán cho xong.

Trên không trung, lúc này Đông Vô Mệnh hoàn toàn chẳng lấy làm kinh ngạc trước màn giao phong của bốn người bọn họ, một đạo nhãn quang lạnh như băng liền trực tiếp rơi lên người của vị mỹ phụ nhân có bộ dạng xinh đẹp kia.

– Hoá ra là chính nữ nhân này hại Đông Vô Mệnh cửa nát nhà tan.

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên lập tức rơi lên người của vị phụ nhân xinh đẹp kia, nữ nhân này bộ dạng thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế có lẽ là đã hơn năm mươi rồi.

– Đông Vô Mệnh, năm đó có trách thì chỉ có thể trách ngươi không có bản lĩnh, nước chảy chỗ thấp, người lên chỗ cao, ta sai ở đâu chứ.

Ánh mắt của vị mỹ phụ nhân xinh đẹp kia run lên, ngữ khí cũng có chút ấp úng.

– Ha ha.

Đông Vô Mệnh ngẩng đầu cười lớn một tiếng, trong tiếng cười chỉ đầy vẻ tức giận và lãnh ý, hàn ý quanh người trực tiếp lan ra:

– Nước chảy chỗ thấp, người trèo chỗ cao, ngươi nói đúng lắm, nhưng cha mẹ của ta lúc trước cũng coi ngươi như con gái ruột thịt của mình, bọn họ có lỗi gì, ngươi và Hồ Hưng Hải gϊếŧ chết cả nhà của ta, hôm nay không gϊếŧ chết ngươi thì Đông Vô Mệnh ta liền không đáng làm con người.

Lời nói vừa dứt, một cỗ sát ý rợp trời của Đông Vô Mệnh đã trực tiếp bao phủ trên người của vị mỹ phụ nhân xinh đẹp kia, sau đó lập tức chuyển mắt nhìn về phía Bạch Linh, nói:

– Bạch Linh tiểu thư, Đông Vô Mệnh ta làm người cả đời chưa từng cầu xin ai, thực lực của ta chưa đủ để gϊếŧ chết Hồ Hưng Hải, hôm nay Đông Vô Mệnh ta cầu xin cô, xin cố giúp ta gϊếŧ chết Hồ Hưng Hải.

Bạch Linh nhìn Đông Vô Mệnh, ánh mắt loé lên, lập tức nói:

– Hồ Hưng Hải chết chắc rồi.

– Hừ, to mồm không biết ngượng.

Ánh mắt của Hồ Hưng Hải trầm xuống, một cỗ lãnh ý tràn ngập, nhưng ánh mắt của hắn lúc này cũng nhìn chằm chằm về phía Bạch Linh, không hề dám khinh thường, lập tức hừ lạnh lần nữa rồi nói:

– Lục Lâm Thiên, mau giao trưởng lão của Thiên Tinh Tông ta ra đây, nếu không thì ngươi sẽ phải hối hận, hôm nay không phải là ở Linh Thiên Môn, không có ai che chở cho ngươi đâu.

– Lão cẩu, ngươi đừng có mà kiêu ngạo, Phương Thành Hữu đã chết rồi, kế tiếp, Thiên Tinh Tông của ngươi sẽ có thêm nhiều người chết nữa.

Trường bào của Lục Lâm Thiên run lên, hờ hững nói một câu.

– Tiểu tử, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Hồ Hưng Hải nghe vậy lập tức nổi giận triệt để.

– Bạch Linh, ngươi đối phó với Hồ Hưng Hải, Độc Long huynh, ngươi đối phó với Tùng Thanh Sơn, Đông lão ngươi cứ đối phó với Lương Bá Quang trước đi đã.

Trong ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé ra một đạo hàn ý rồi nói.

– Lâm Thiên, vậy những kẻ khác thì phải làm sao bây giờ?

Quỷ Tiên Tử thấp giọng hỏi, trong Thiên Quỷ Tông và Thiên Tinh Tông lúc này vẫn còn hơn ba mươi tên cường giả Vũ suất, mặc dù Phi Linh Môn có bốn người Thanh Hoả Lão Quỷ, Lộc Sơn Lão Nhân, Ngô Dũng, Lưu Tinh Hà, cộng thêm cả mình nữa, nhưng cũng không thể nào chống lại nhiều kẻ có tu vi Vũ suất như vậy được, huống hồ gì trong đám tu vi Vũ suất của hai tông kia, có vài kẻ thực lực cũng không hề thấp.

– Nếu có thể chống đỡ được một lát là đủ rồi, chỉ cần một lát thôi là đủ.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hậu sơn của Phi Linh Môn, lá bài tẩy của Yêu đường sợ là phải một lát nữa mới có thể tới.

– Nếu chỉ một lát thôi thì không thành vấn đề.

Quỷ Tiên Tử nói:

– Bên trong Phi Linh Môn này ta đã sớm bố trí một trận pháp phòng ngự là Cương Phong Ngự Trận, có ta khống trận, chỉ cần không có Vũ vương và Linh vương ra tay thì cho dù cả đám bọn họ liên thủ phá trận đi nữa, một mình ta chống lại cũng có thể kéo dài một lát.

– Như vậy là đủ rồi.

Trong đôi mắt đen của Lục Lâm Thiên loé lên hàn quang, Thiên Quỷ Tông và Thiên Tinh Tông liên thủ đột kích, có lẽ muốn gϊếŧ chết được hai kẻ Tùng Thanh Sơn và Hồ Hưng Hải thì hơi khó, nhưng đám Vũ suất này thì nhất định không thể để cho chúng chạy thoát được.

– Chưởng môn, chúng ta cũng xông lên liều mạng với chúng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.