Chương trước
Chương sau
– Đều là người một nhà sao lại phiền phức như vậy. Nếu như Lôi trưởng lão không cho ta xuất lực ta đây cũng không cần phải để cửa hàng Phi Linh môn tiến vào trấn Thiên Tinh a.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, ý tứ trong đó không thể nghi ngờ chính là cảnh cáo. Không cho đệ tử Phi Linh môn tiến vào trấn Thiên Tinh vậy thì tiếp tục phong tỏa trấn Thiên Tinh.  

Lục Lâm Thiên nói những lời này đương nhiên Lôi trưởng lão có thể hiểu rõ. Khuôn mặt mập mạp của hắn co quắp lại, dường như đang do dự.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lộ ra tiếu ý, không nói gì. Vị trí của trấn Thiên Tinh cực kỳ quan trọng. Hắn nhất định phải khống chế nó. Bằng không cũng chỉ có thể đem nó biến thành một trấn đơn độc.  

– Được rồi, vậy thì làm phiền Lục chưởng môn vậy.  

Lôi trưởng lão nhìn Lục Lâm Thiên thầm cắn răng đáp. Toàn thân có chút uể oải mang theo nụ cười khổ.  

– Lôi trưởng lão khách khí rồi. Phi Linh môn và Vân Dương Tông chính là người một nhà.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười nói.  

Sau khi hàn huyên một lát, Lôi trưởng lão của Vân Dương Tông rời đi, dường như vô cùng bất đắc dĩ.  

– Lâm Thiên, ngươi làm như vậy không sợ vị nhạc phụ kia của ngươi tới tìm ngươi tính sổ sao?  

Lôi trưởng lão rời đi, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mỉm cười nói.  

– Vân Dương Tông là đại môn đại phái, sao lại tính toàn với Phi Linh môn nho nhỏ như chúng ta chứ.  

– Từ giờ cho tới Đào Hoa yến của Linh Thiên môn chỉ còn một tháng, ngươi cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư cũng cần hơn nửa tháng mới tới, ngươi đi chuẩn bị đi.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Oánh tỷ, đợi mấy ngày nữa đã. Không biết Đông lão muốn đột phá cần bao lâu. Đã mấy tháng rồi a.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Cái này không ai có thể biết rõ, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh đột phá.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Đợi mười ngày nữa, nếu như Đông lão thuận lợi đột phá thì lần này phiền Oánh tỷ cùng ta đi Linh Thiên môn một lần. Nếu như Đông lão không thể đột phá vậy thì cũng đành để Oánh tỷ trấn thủ Phi Linh môn.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, Đào Hoa yến của Linh Thiên môn đều mời những thế lực nhất lưu trong Cổ Vực, Nhất tông Nhất giáo Nhất trang Nhất môn, hắn còn không ít chuyện không rõ. Có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh bên người, đương nhiên sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng Phi Linh môn lại không thể không có người trấn thủ. Mọi chuyện cũng chỉ có thể chờ lão độc vật mau chóng đột phá.  

– Đào Hoa yến có không ít thế lực hội tụ, nếu như ta đi cùng ngươi thì đỡ hơn một chút.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

Vào ban đêm, sau một hồi tuyết rơi không ngừng, trời lạnh đã ấm dần lên, bất chợt đầu xuân đã tới.  

Hậu sơn Phi Linh môn, Lục Lâm Thiên chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn về phương xa. Tính thời gian đến Cổ Vực lần này bất tri bất giác cũng đã được một năm. Mẫu thân, Vô Song, Hồng Lăng không biết ở Vân Dương Tông sống như thế nào. Phi Linh môn thực lực tuy rằng không kém, thế nhưng trước mắt lại không thể nào chống lại Linh Vũ giới.  

Trong lúc mơ hồ, Lục Lâm Thiên dường như có chút dự cảm, người của Linh Vũ giới chỉ sợ không lâu sau đó sẽ tới Phi Linh môn. Trong Vụ Tinh Hải hắn đã gặp được Lăng Thanh, hiện tại tên tuổi Phi Linh môn trong Cổ Vực cũng coi như có chút danh khí. Sợ rằng Linh Vũ giới rất dễ dàng có thể tìm được hắn. Vô Tự Thiên Thư là vật vô cùng quan trọng, người Linh Vũ giới tuyệt đối không thể buông tha.  

– Ngây ngốc cả đêm, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?  

Một thân ảnh xinh đjep chậm rãi tới bên người Lục Lâm Thiên, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, y phục trắng như tuyết trong đêm tối càng trở nên siêu phàm thoát tục, người này chính là Bạch Linh.  

– Ta đang suy nghĩ một chút.  

Lục Lâm Thiên nhìn vào nữ tử yêu mị, lười biếng trước mắt, ánh mắt khẽ đổi.  

– Ngươi đang nhớ tới Vô Song và Hồng Lăng sao?  

Bạch Linh nhẹ nhàng cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Ánh mắt này lại khiến cho Lục Lâm Thiên có chút thất thần.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Làm sao nàng lại tới đây? Tiểu Long đâu?  

– Tiểu Long phải nhanh chóng tăng cường thực lực một chút để đi Linh Hoàng nhai cùng Tổ Yêu lâm, cho nên gần đây liều mạng tu luyện. Ta lại tĩnh tâm không được cho nên ra đây một chút.  

Bạch Linh nói xong, ánh mắt từ người Lục Lâm Thiên dời đi, lạnh nhạt nhìn về mấy ngôi sao đang lập lòe trên bầu trời.  

– Nàng sao vậy? Có chuyện gì sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Không có chuyện gì.  

Bạch Linh nói.  

– Lần trước chúng ta vào nơi quỷ dị kia ở Vụ Tinh Hải khiến cho ta nhận được một ít tin tức. Dường như trong đó cất dấu một bí một cực lớn. Thế nhưng tin tức của ta lại không được đầy đủ.  

– Chỗ kia quả thực có chút quỷ dị.  

Lục Lâm Thiên nói, bên trong địa phương quỷ dị kia có Vô Tự Thiên Thư, còn có Vũ Linh thánh quả. Loại địa phương như vậy đương nhiên sẽ còn bí mật khác. Chỉ là bằng vào thực lực bây giờ của hắn căn bản không có cách nào biết rõ bí mật bên trong. Có lẽ người của Nhất tông Nhất môn Nhất giáo Nhất trang cũng biết chút ít.  

Hai người đứng ở phía sau núi, nhìn chăm chú vào không trung. Một lúc lâu sau Bạch Linh khẽ nói:  

– Ta về đây. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.  

Nhìn chăm chú vào bóng lưng Bạch Linh, mí mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính. Trực tiếp tiếp xúc với mặt đất khiến cho việc lĩnh ngộ thuộc tính thổ của Lục Lâm Thiên rõ ràng hơn một chút.  

Theo sự lĩnh ngộ, trên khuôn mặt Lục Lâm Thiên lập tức được bao phủ bởi một vòng quang mang màu vàng.  

Giờ phút này, cách đó không xa, ở giữa thiên địa có một cỗ năng lượng thiên địa vô hình đang bắt đầu hội tụ. Ban đầu cỗ năng lượng này cực kỳ mỏng manh, căn bản không có cách nào phát giác được. Thế nhưng lại đang lấy một tốc độ cực kỳ chậm chạp tăng lên.  

Kế tiếp, Lục Lâm Thiên tiếp tục tu luyện lĩnh ngộ, đắm chìm bên trong tu luyện. Trong khoảng thời gian này Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được thực lực của mình đang tiến bộ không ngừng.  

Phía sau núi, lúc này Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được trong mật thất nơi lão độc vật bế quan đã có chấn động. Dựa theo lời Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói, lão độc vật đã bắt đầu đột phá. Hiện tại có khả năng đang ngưng tụ Hồn anh.  

Đối với Hồn anh, Lục Lâm Thiên đương nhiên cũng hiểu một chút, đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương khác Vũ Suất Vũ Suất Linh Suất ở một chỗ chính là ngưng tụ Hồn anh. Hồn anh thực chất là linh hồn ngưng thành thể. Tới Vũ Vương cùng với Linh Vương, tới lúc bất đắc dĩ có thể khiến cho linh hồn li thể mà chạy. Đây cũng là chỗ tốt của việc ngưng tụ Hồn anh, sau khi ngưng tụ Hồn anh, linh hồn càng cường đại hơn.  

Có thể ngưng tụ Hồn anh thì mới chính thức đặt chân vào cánh cửa Vũ Vương và Linh Vương, mà ngưng tụ Hồn anh đương nhiên cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thường thường mười Vũ Suất đột phá Vũ Vương cuối cùng may ra chỉ có một người thuận lợi từ Vũ Suất đột phá lên Vũ Vương, tỷ lệ một phần mười đã là cực kỳ không tệ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.