Chương trước
Chương sau
Quách Văn Tinh đang định lên tiếng, nhưng Vương trưởng lão cùng Lưu trưởng lão khẽ lắc đầu, vì vậy cũng không nói gì.  

– Tên lường gạt, ngươi đã nói phải bồi ta trở về, ngươi lại muốn đi sao?  

Chỉ có Lữ Tiểu Linh tiến lên, căm tức trách Lục Lâm Thiên.  

– Tiểu Linh, ta về trước một chuyến, tới lúc đó nhất định đi tìm ngươi.  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ cười khổ, cùng Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ nhảy lên Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Ngao…  

Thiên Sí Tuyết Sư trầm thấp rít gào một tiếng, thân hình chậm rãi bay lên trời, sau đó nhanh chóng vỗ cánh bay đi. Thanh âm rít gào của Thiên Sí Tuyết Sư làm không ít yêu thú xung quanh đều run rẩy.  

– Ngươi là kẻ lừa đảo, ngươi lại gạt ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi!  

Lữ Tiểu Linh chu miệng, tức giận giậm chân, nhất thời muốn gọi phi hành yêu thú ngũ giai đuổi theo.  

– Tiểu thư, không thể!  

Vương trưởng lão liền kéo lại Lữ Tiểu Linh.  

– Tiểu tử, Hắc Sát giáo tuyệt không bỏ qua ngươi!  

Nhìn chăm chú vào thân ảnh Lục Lâm Thiên đi xa, Ngũ Quần Phàm lạnh lẽo nói, sắc mặt vô cùng khó xem.  

– Phi Linh môn rốt cục là môn phái nào.  

Trong đám người thấp giọng nghị luận, không ít người lần đầu tiên nghe nói tới Phi Linh môn.  

Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, không ít người chỉ thầm than. Nhưng nhìn thấy ba chưởng môn ba sơn môn bị đánh chết, có không ít người mừng thầm, thực lực sơn môn bị hao tổn, những sơn môn khác có thể chiếm được không ít tiện nghi.  

Đệ tử Địa Cương môn, Hợp Hoan tông, Côn Sơn môn nhìn thấy thi thể ba chưởng môn của mình, thẫn thờ thật lâu, ai có thể nghĩ tới chưởng môn của họ thật không ngờ không chịu nổi một kích của người ta.  

Đới Cương Tử nhìn theo phương hướng đoàn người biến mất, nhíu mày, ánh mắt vô cùng phức tạp.  

– Phi Linh môn…  

Phí Lan thì thào, trong mắt tràn ngập oán hận, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi. Một kích liên thủ của Lộc Sơn lão nhân cùng Thanh Hỏa lão quỷ làm Phí Lan tổn thương không nhẹ, nếu không bà ta sao dễ dàng thả huynh muội Hoa gia rời đi.  

Bên trong sơn mạch Vụ Hải sương mù dày đặc, thân hình Thiên Sí Tuyết Sư cấp tốc xuyên qua trong rừng, bay nhanh như chớp, bất tri bất giác nhóm yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng cũng đuổi theo phía sau.  

– Thiên Sĩ Tuyết Sư, dùng tốc độ cao nhất rời đi.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên ngưng trọng, lần này mình tựa hồ trêu chọc không ít phiền toái, còn là phiền phức không bình thường.  

– Vâng, chủ nhân!  

Tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư càng nhanh hơn.  

– Chưởng môn, mọi người không sao chứ, đều tại chúng ta tới quá muộn, nếu không phải nghe được động tĩnh muốn tìm chưởng môn cũng không phải chuyện dễ dàng.  

Lộc Sơn lão nhân nói, nói tới đây chợt cảm thấy lời của mình có chút dư thừa, Bạch Linh vẫn đi theo bên người chưởng môn nhưng chưa ra tay, chưởng môn đương nhiên không có việc gì.  

– Ta không sao, chuyện của các ngươi làm thế nào rồi?  

Lục Lâm Thiên nhìn hai người hỏi.  

Nghe hai người thuật lại, Lục Lâm Thiên biết được sau khi Thanh Hỏa lão quỷ chạy tới nơi ở của mình xử lý xong sự tình sau đó trực tiếp chạy thẳng tới sơn mạch Vụ Hải.  

Riêng Lộc Sơn lão nhân còn có ba đệ tử, lần này cùng dẫn theo đi ra, trong đó có một Vũ tướng lục trọng, một tứ trọng, một Vũ phách cửu trọng, khi tới sơn mạch Vụ Hải, Lộc Sơn lão nhân để ba đệ tử đi Phi Linh môn trước, bản thân mình tự vào sơn mạch sau đó gặp được Thanh Hỏa lão quỷ mới chạy tới.  

Hoa gia huynh muội cùng Úc Khánh đều nhìn chăm chú vào hai lão nhân, sắc mặt luôn kinh ngạc, hai vị này hung danh hiển hách đều gia nhập vào Phi Linh môn, làm cho họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc.  

– Đa tạ Lục chưởng môn đã cứu giúp, huynh muội chúng tôi vô cùng cảm kích.  

Hoa Mãn Lâu cùng Hoa Mãn Ngọc hướng Lục Lâm Thiên hành lễ nói. Đối với vị chưởng môn quá trẻ tuổi này, trong lòng họ cũng không dám xem thường.  

– Ta không phải đặc biệt cứu hai ngươi, mà bởi vì Huyết Hồn Ấn.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Nói cho ta biết, vì sao chưởng môn Bách Thú cốc lại có Huyết Hồn Ấn?  

– Làm sao ngươi biết Huyết Hồn Ấn?  

Nghe được ba chữ này, Hoa gia huynh muội sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn Lục Lâm Thiên.  

Nhìn thấy phản ứng của họ, Lục Lâm Thiên càng thêm xác định ngọc bài có quan hệ với sư phụ Thánh Thủ Linh tôn, nói:  

– Không cần biết sao ta biết được, các ngươi chỉ cần nói sao các ngươi có được Huyết Hồn Ấn, Bách Thú cốc khống chế yêu thú cũng nhờ Huyết Hồn Ấn đi?  

Hai huynh muội đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới có người biết bí mật của Bách Thú cốc.  

– Lục chưởng môn, ngươi làm sao biết được Huyết Hồn Ấn của Bách Thú cốc?  

Sau thoáng do dự, Hoa Mãn Ngọc hỏi.  

– Ta chẳng những biết, còn có thể thi triển.  

Lục Lâm Thiên cười nói, trong tay tạo ra ấn quyết, Huyết Hồn Ấn trong đầu nhanh chóng hóa thành năng lượng truyền vào trong kinh mạch, sau đó ngưng tụ trên bàn tay phải.  

– Ngao…  

Một thanh âm thú minh truyền ra, không gian nổi lên gợn sóng, một cỗ uy áp thật lớn khuếch tán.  

Nhìn ấn quyết quỷ dị kia, giống như đúc ấn quyết của Hoa Mãn Ngọc, nhưng càng mạnh mẽ hơn không ít.  

– Là Huyết Hồn Ấn, ngươi làm sao biết Huyết Hồn Ấn!  

Sắc mặt Hoa gia huynh muội nhất thời giống như gặp phải quỷ, đối phương không cần dựa vào ngọc bài là có thể thúc giục Huyết Hồn Ấn, mà uy thế còn cường hãn hơn mình, điều này làm bọn họ tuyệt đối kinh hãi.  

Giờ phút này Diệp Mỹ cùng Úc Khánh cũng vô cùng nghi hoặc, khi nãy hai người nhìn thấy Hoa Mãn Ngọc thúc giục ấn quyết giống như đúc, lúc này nhìn thấy chưởng môn cũng có thể làm được, đương nhiên là bất ngờ.  

– Hiện tại, các ngươi có thể nói cho ta biết ngọc bài kia các ngươi có được từ nơi nào.  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

Hai huynh muội đưa mắt nhìn nhau, thoáng do dự, Hoa Mãn Ngọc nói:  

– Lục chưởng môn, ngọc bài chính là Bách Thú lệnh của Bách Thú cốc, theo lời đồn đãi vài ngàn năm trước khi Bách Thú cốc vừa sáng lập đã dùng Bách Thú lệnh, có thể thúc giục Huyết Hồn Ấn, nhờ vậy khống chế yêu thú.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, nguyên lai bí mật khống chế yêu thú của Bách Thú cốc lại là Huyết Hồn Ấn, điều này thật ngoài ý muốn, không biết trước kia Bách Thú cốc có quan hệ thế nào với sư phụ Thánh Thủ Linh tôn.  

– Các ngươi có thể nhận ra đây là vật gì không?  

Nhớ tới trên người mình còn một khối ngọc bài giống như đúc, Lục Lâm Thiên lấy ra, chỉ có một điểm khác chính là ngọc bài này lớn hơn một chút, khí tức vô hình quanh quẩn mạnh hơn không ít.  

– Đây là…  

Vừa nhìn thấy ngọc bài, sắc mặt huynh muội Hoa gia đại biến, Hoa Mãn Ngọc lập tức lấy ra Bách Thú lệnh của mình.  

Hai khối ngọc bài vừa tiếp xúc, khối ngọc trên tay Hoa Mãn Ngọc chợt ảm đạm, tựa hồ như mất đi vẻ sáng bóng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức cung kính quỳ gối trước mặt Lục Lâm Thiên, nói:  

– Bách Thú cốc, truyền nhân đời thứ chín Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu bái kiến giáo chủ!  

– Giáo chủ?  

Lần này tới lượt Lục Lâm Thiên kinh ngạc, nhìn Bách Thú lệnh ảm đạm, hắn cũng thấy kỳ quái, ra vẻ sư phụ Thánh Thủ Linh tôn lưu lại ngọc bài có quan hệ với Bách Thú cốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.