Chương trước
Chương sau
Dù sao người có thể tiến vào Long bảng, thiên phú và thực lực đều là người nổi bật trong Vân Dương Tông, đều là đệ tử của các trưởng lão. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện, đối với Vân Dương Tông cũng không phải là chuyện tốt lành gì.  

Đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường không giống nhau. Đệ tử bình thường có thể tử vong, như vậy mới có thể tôi luyện ra cường giả. Thế nhưng đệ tử thân truyền chính là những đệ tử đã được Vân Dương Tông thừa nhận, trên các phương diện đều đạt yêu cầu của Vân Dương Tông, cho nên không thể để tổn thất tùy tiện như vậy.  

– Thiếu Du, Tạ Bình chính là đệ tử của Ngô trưởng lão, Khương Thương là đệ tử của Tôn trưởng lão, bọn họ đều là Vũ giả xếp kế cuối Long bảng, nếu như đệ giao đấu với bọn họ có mấy phần nắm chắc?  

Lục Vô Song bên người Lục Lâm Thiên hỏi. Lúc nói hỏi xong Lục Vô Song cũng cảm thấy mình có chút coi thường hắn. Lục Lâm Thiên ngay cả yêu nghiệt Hồng Lăng cũng chống lại được, hẳn là tiến vào top bốn mươi trên Long bảng không phải là vấn đề quá lớn gì.  

– Hẳn là không thành vấn đề.  

Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói, hai người này là Vũ Phách nhất trọng, một người là nhị trọng, nếu gặp phải hai người này, chắc hẳn không thành vấn đề.  

Nhìn vào đệ tử thân truyền chung quanh, Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười. Trên Long bảng này, phỏng chừng chỉ có top ba mươi mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.  

– Thiếu Du, vậy thì đệ có thể đi báo danh với ba vị hộ pháp, đầu tháng sau có thể khiêu chiến những đệ tử top năm mươi, sau khi tiến vào Long bảng, tài nguyên tu luyện sẽ không ít.  

Lục Vô Song nói.  

– Hiện tại báo danh, tháng sau mới lên đài, có biện pháp nào nhanh hơn không?  

– Có, đệ có thể trực tiếp khiêu chiến cường giả trên Long bảng, chỉ cần đối phương đáp ứng là được. Tới lúc đó nếu đệ thắng tự nhiên sẽ tiến vào Long bảng, chỉ là đám đệ tử trong Long bảng kia có thể sẽ không để ý tới đệ.  

Lục Vô Song nói.  

Sưu.  

Ngay tại khắc này, giữa sân đã bắt đầu biến hóa, trong tay thanh niên mặc bạch y tên là Khương Thương kia xuất hiện một cây trường thương hoàng sắc, một chỗ chân khí màu nâu từ trong cơ thể lập tức tuôn ra, trên thường thương lúc này được bao phủ bởi một đám quang mang, khí tức không ngừng kéo lên.  

Khương Thương mở đầu công kích, thực lực cách xa một trọng, hắn biết bản thân mình phải chiếm được tiên cơ thì mới có thể chiến thắng.  

Trường thương mang theo một cỗ kình phong cường hãn phá vỡ khí lưu không gian, không ngừng tạo ra tiếng gió rít gào, một đạo kình khí màu nâu trực tiếp đánh về phía Tạ Bình.  

– Muốn khiêu chiến ta, ngươi còn kém một chút.  

Tạ Bình khẽ quát lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt chớp động, trong tay hắn ngưng tụ một cỗ quang mang màu xanh, lập tức một thủy trụ được hình thành, mang theo một đạo kình phong bắn về phía trước.  

Phanh.  

Hai cỗ lực lượng va chạm, lúc này hai đạo thân ảnh lập tức lao về phía trước.  

Theo sự giao thủ của hai người, không ít đệ tử chung quanh bắt đầu nghị luận, thực lực của hai người này không hề nghi ngờ đều là kẻ nổi bật trong đám đệ tử trẻ tuổi. Hai người này khi giao thủ chân khí không ngừng phát ra, tạo ra kình khí rít gào, liên tục có âm thanh bạo liệt.  

Lục Lâm Thiên đánh giá hai người trong sân, Tạ Bình kia mạnh hơn một chút, chân khí và tốc độ mạnh hơn. Sự phối hợp giữa hai thứ đã tới mức độ cực cao, điều khiến cho Lục Lâm Thiên kinh ngạc chính là vô luận là Tạ Đình hay Khương Thương, thực lực hai người này thi triển đã vượt qua tu vi của bọn họ, đây là điều tuyệt không đơn giản.  

Điều này cũng đại biểu cho một việc, trên phương diện tu luyện của bọn họ so với đồng cấp đều mạnh hơn rất nhiều cho nên mới có thể làm được như vậy.  

– Thiếu Du, ngươi xem trong hai người này ai có thể thắng?  

Độc Cô Băng Lan nhẹ nhàng cười, hỏi Lục Lâm Thiên.  

– Không tới mười chiêu nữa Tạ Bình hẳn sẽ thắng. Thực lực Khương Thương có thực lực không tồi, chỉ là tu vi kém một trọng, gặp phải một kẻ cũng có tu vi Vũ Phách nhị trọng hẳn là có thể đối phó được, thế nhưng Tạ Bình không phải là Vũ Phách nhị trọng bình thường.  

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi nói.  

– Thật không?  

Độc Cô Băng Lan lại tiếp tục nhìn về giữa sân.  

Lúc này giữa sâu đã chiến đấu tới giai đoạn cuối cùng, sau mấy chiêu, trường thương trong tay Khương Thương mang theo tiếng xé gió đánh về phía Tạ Bình mang theo kình khí cường bạo, trên mũi thương, kình khí giống như xé mở không gian vậy.  

– Bá Vương thương.  

Một tiếng quát vang lên, quang mang màu nâu đột nhiên bành trướng, trên mũi thương lúc này mơ hồ có một vòng xoáy vô cùng lớn, đất đá trên mặt trong lúc vô hình không ngờ lại bị nứt ra.  

Đối mặt với công kích cường hãn của Khương Thương, sắc mặt của Tạ Bình cũng không hề biến đổi, thủ ấn trong tay biến hóa, lúc này một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Tạ Bình, khóe miệng hắn mỉm cười, một đạo kiếm quyết trong nháy mắt được đánh ra.  

– Thiên Ba kiếm quyết.  

Tạ Bình khẽ quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay run lên, một đạo kiếm quang lam sắc xuất hiện rồi được đánh về phía trước. Kiếm quang trong lúc bắn về phía trước thì đột nhiên phân thành mười đạo kiếm quang, kình khí khuếch tán, trong nháy mắt bắn về phía Khương Thương.  

– Khương Thương thua rồi.  

Lục Lâm Thiên nói. Hai người này đều thi triển vũ kỹ Hoàng cấp trung giai, uy lực cũng cực kỳ cường hãn. Chỉ là thực lực của Khương Thượng này yếu hơn một chút, quan trọng hơn đó chính là Lục Lâm Thiên nhìn ra được, lực phản ứng và kinh nghiệm giao thủ thì Tạ Bình mạnh hơn không ít.  

Mọi người đứng xem chung quanh lúc này cũng ngừng thở, đây chính là một chiêu phân thắng thua.  

Trong sát na, kiếm ảnh cùng thương ảnh va chạm với nhau, kiếm ảnh do Tạ Bình ngưng tụ ra trong nháy mắt tăng vọt, kiếm quang mạnh mẽ hơn không ít trong nháy mắt đánh bại thương ảnh của Khương Thương.  

Phanh  

Kình khí cuồng bạo bắn ra, trong không gian vang lên tiếng ầm ầm không ngừng.  

– Ngươi thua.  

Trong khi kình khí khuếch tán, thanh âm của Tạ Bình truyền ra, thân ảnh hắn đột nhiên nhảy về phía trước đem một đạo chưởng ấn đánh vào vai Khương Thượng đem theo kình khí cường hãn vỗ xuống.  

Cạch Cạch.  

Hộ thân cương khí của Khương Thương nứt nẻ rồi lập tức vỡ tan.  

– Phốc.  

Sắc mặt Khương Thương trong nháy mắt trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu, thân thể ngã xuống mặt đất, từ trên đài trực tiếp lăn xuống đài.  

– Tạ Bình thắng, tiếp tục giữ vững vị trí thứ năm mươi trên Long bảng.  

Một hộ pháp lúc này cũng đứng dậy tuyên bố kết quả:  

– Trận thứ hai, Hùng Lan Lan đấu với Lục Vô Song.  

Theo âm thanh của hộ pháp thì lập tức có thân thân ảnh xinh đẹp đã nhảy lên trên sân rộng. Người vừa lên đài này là một nữ tử mặc bạch y, tuy không thể nói là trang tuyệt mỹ, thế nhưng cũng coi là thanh tú, có một cỗ anh khí bức người, đương nhiên, so với chúng nữ Lục Vô Song thì lại thua một bậc.  

– Thiếu Du, ta lên đây.  

Lục Vô Song nói, chân khẽ điểm một cái, thân ảnh xinh đẹp trong nháy mắt nhảy lên cao, thân thể nhẹ nhàng xoay tròn một cái rồi đáp xuống giữa sân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.