Chương trước
Chương sau
– Di, Thiếu Du, sao trên vai ngươi lại có một con rắn nhỏ? Là yêu thú sao?  

Độc Cô Băng Lan nhìn chằm chằm vào Tiểu Long, nhịn không được khẽ hỏi.  

– Là yêu thú trong lúc ta vô ý nó liền đi theo ta.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Thật xinh đẹp nha.  

Dương Diệu, Lục Vô Song, Thúy Ngọc, mấy nữ nhân đều tiến tới quan sát Tiểu Long.  

– Thiếu Du, đưa nó cho ta mượn một chút được không?  

Độc Cô Băng Lan cười một tiếng sau đó đưa tay về phía Tiểu Long có vẻ cực kỳ yêu thích muốn ôm lấy Tiểu Long.  

Phì…  

Tiểu Long thè lưỡi ra, không ngừng thân thiết liếm vào mặt Độc Cô Băng Lan.  

– Tiểu Long, ngươi có thể không háo sắc như vậy được không?  

Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn nó rồi thầm nói.  

– Lão đại, đệ nào có.  

Tiểu Long trả lời, cái đầu quay về phía Lục Lâm Thiên trừng mắt có vẻ vô cùng khả ái.  

– Thiếu Du, ngươi còn chưa nói có thể cho ta con rắn nhỏ này được không mà?  

Độc Cô Băng Lan nói.  

– Chuyện này, nếu như nó tiếp tục ở lại trên tay ngươi thì ta sẽ tặng nó lại cho ngươi.  

Lục Lâm Thiên cười nói.  

Sưu.  

– Lão đại, sao ngươi có thể tặng ta cho người khác như vậy? Quá đáng.  

Tiểu Long nhanh chóng phóng về vai Lục Lâm Thiên, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.  

– Vô Song sư muội, Băng Lan sư muội, Dương Diệu sư muội, các muội đều ở đây sao?  

Một âm thanh truyền tới, lúc này có mấy thân ảnh đang đi về phía mấy người.  

– Hoàng Hổ sư huynh, có chuyện gì thế?  

Nhìn thấy mấy người này, Lục Vô Song nhướng mày nói.  

– Không có gì, chỉ là thấy vẻ đẹp động nhân của ba vị sư muội ở đây cho nên muốn thân cận một chút mà thôi.  

Trong mấy người đi tới có một người mặc hoa phục màu vàng, đầu quấn khăn, bên hông thắt một chiếc đai lưng màu vàng, trên tay có một chiếc nhẫn trữ vật phát ra quang mang không ngừng. Nhìn qua dường như tuổi chừng ba đến bốn chục, ngũ quan đoan chính thế nhưng lại khiến cho người ta ghen ghét.  

– Hoàng Hổ sư huynh quả thực là có nhã hứng. Chúng ta hiện tại cũng không rảnh.  

Độc Cô Băng Lan nhíu mày, nói.  

– Không sao, hộ pháp còn chưa tới, chúng ta bồi tiếp ba vị sư muội nói chuyện vậy.  

Mấy tên đệ tử thân truyền này mặt vô cùng dày, đuổi không chịu đi.  

– Thật đúng mà mặt dày mày dạn, không biết có nên ném ngươi đi không.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, trong lòng thở dài một tiếng. Phỏng chừng mấy người này đều vì tư sắc của ba người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Dương Diệu mà đến đây, nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp đi tới đâu cũng rước lấy phiền phức.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy sắc mặt mấy tên đệ tử thân truyền này trầm xuống. Trước mặt mấy người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan bọn họ chỉ có thể mặt dày mà thôi, bị mắng vài câu cũng không thành vấn đề, nếu nhưng người mắng bọn họ là Lục Lâm Thiên thì lại khác.  

– Tiểu tử, ta từng nghe nói về ngươi. Lục Lâm Thiên, Vũ giả tam hệ, trong tân đệ tử thì thực lực của ngươi quả thực không tồi. Thế nhưng ngươi phải hiểu rõ, đây là Địa Long Đỉnh, không phải Diễn Vũ trường, nếu như ngươi thu hồi câu nói vừa rồi ta có thể nể mặt Vô Song sư muội mà tha cho ngươi.  

Thanh niên gọi là Hoàng Hổ kia nhìn Lục Lâm Thiên, hàn ý từ trong mắt bắn về phía hắn.  

– Ta nói ngươi mặt dày, ngươi có thể cút đi được hay chưa?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói lại lần nữa. Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống từ khí tức của Hoàng Hổ này có thể đoán ra được thực lực bản thân hắn cũng chỉ có Vũ Phách tứ trọng mà thôi, hắn cũng không để trong mắt.  

– Được, tiểu tử đủ cuồng, nghe nói ngươi ngay cả Hồng Lăng sư muội cũng có thể chống đỡ, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, lời đồn có phải là sự thực không.  

Hoàng Hổ lạnh nhạt nói một tiếng.  

– Là Lục Lâm Thiên và Hoàng Hổ có tranh chấp.  

– Hẳn là sắp có trò hay để nhìn, đi xem một chút.  

Nghe thấy hai người nói chuyện nhất thời có không ít đệ tử tới xem náo nhiệt.  

Sưu.  

Lúc này trong bầu trời có một đầu yêu thú phi hành khổng lồ dang tới, lập tức có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng hạ xuống, vô số khí tức cường hãn xuất hiện.  

– Ra mắt mấy vị hộ pháp.  

Mọi người tức thì hành lễ, ba đạo thân ảnh rơi vào trên sân rộng, mọi người vốn còn muốn xem náo nhiệt một chút thế nhưng lúc này không khỏi thất vọng, hộ pháp tới, cũng không được xem náo nhiệt nữa ròi.  

Lục Lâm Thiên đánh giá ba người tới, tuổi tác đều chừng bốn mươi, từ khí tức có thể đoán ra tu vi của bọn họ hẳn là Vũ Tướng bát trọng.  

– Thiếu Du, tên Hoàng Hổ này đệ không thể trêu vào. Hắn là môn hạ của Triệu trưởng lão, ta nghĩ hẳn là hắn đến gây phiền toái cho chúng ta.  

– Đệ tử của Triệu Vô Cực.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống.  

– Hôm nay là đầu tháng, ta nhớ rõ tháng trước còn ba trận thi đấu đúng không? Trận đầu Khương Thương khiêu chiến Tạ Bình xếp thứ mười lăm trên Long Bảng. Các ngươi bắt đầu đi.  

Trong ba vị hộ pháp, một người mặc trường bào màu xám, tóc dài nói.  

Ba vị hộ pháp lúc này đứng ở một ví trí có thể nhìn rõ chung quanh.  

Sưu sưu..  

Hai đạo thân ảnh từ trên đầu mọi người nhảy qua mang theo chân khí đáp xuống một vòng tròn có một sợi dây màu đỏ phân chia giữa sân lớn.  

– Thiếu Du, khiêu chiến trên Long bảng một tháng xảy ra một lần. Đầu tháng mới chính thức đấu, không giống như Diễn Vũ trường của tân sinh, mỗi ngày đều có thể đấu. Ở đây một tháng cũng chỉ có mấy trận mà thôi. Khu vực bên trong sợi dây màu hồng kia chính là địa phương giao đấu, người rời khỏi sợi dây màu hồng là thua.  

Lục Vô Song thấp giọng nói với Lục Lâm Thiên.  

Hai người kia đi vào trong khu vực sợi dây màu đỏ thì chung quanh tức thì yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều dồn về phía hai người giữa sân.  

Trong hai người, người bên trái mặc trang phục màu xanh sau khi tiến vào khu vực sợi dây thì chậm rãi mở hai mắt, tức thì có một cỗ khí thế sắc bén tuôn ra.  

– Vị trí thứ năm mươi trên Long Bảng, Tạ Bình, vốn tưởng rằng khiêu chiến Tạ Bình là có thể nắm chắc phần thắng, không ngờ tháng trước Tạ Bình lại đột phá.  

Nhìn thấy thanh niên này một ít đệ tử thân truyền lập tức thấp giọng nghị luận. Tạ Bình này trong hàng đệ tử thân truyền cũng coi như là nhân vật nhất hào. Trong Long bảng là người xếp cuối cùng thế nhưng thực lực cũng không cần phải chứng minh thêm nữa.  

Đối diện với Tạ Bình là một thanh niên mặc bạch y, tuổi tác chừng hai tư hai lăm, ngũ quan thanh tú. Chỉ là hiện tại vẻ mặt hắn có chút đau khổ. Tháng trước hắn khiêu chiến Tạ Bình, Tạ Bình chỉ là Vũ Phách nhất trọng mà thôi. Thế nhưng ngay trong tháng trước Tạ Bình này đã đột phá tới nhị trọng. Bằng vào thực lực hắn lúc này hắn cũng không cho rằng mình có bao nhiêu cơ hội chiến thắng được đối thủ. Thực lực của hắn cũng chỉ là Vũ Phách nhất trọng, cách một trọng, chênh lệch cũng không ít.  

– Trong khi giao đấu không được hạ sát thủ, bằng không nhẹ thì cấm túc một năm, nặng thì trục xuất khỏi Vân Dương Tông. Nếu tiếp tục vi phạm trực tiếp đánh chết.  

Trong ba vị hộ pháp lúc này vị hộ pháp bên trái nói. Trong lời nói có chút hương vị cảnh cáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.