1970
-Như thế nào lãnh đạo, đây là ông muốn đuổi tôi đi sao a.
Tưởng Văn Sơn cười cười, đem một gói trà đặt ở trên bàn trà.
-Tiếng gió luôn là đến trước, hành động thực tế sẽ đến sau đấy, có khả năng lần này không xong rồi….
La Minh Giang cười khổ nói.
Tưởng Văn Sơn gật đầu, không nói chuyện, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, La Minh Giang xong rồi, kế tiếp sẽ đến phiên chính mình, vậy là khả năng chống chọi đến khi về hưu, trước mắt xem ra thì không thể nào được rồi.
-Ông cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, lúc này đây, sợ ông cũng không qua rồi.
La Minh Giang bảo Tưởng Văn Sơn.
- Lãnh đạo, tôi minh bạch, tôi ở bên ngoài tiêu dao lâu như vậy, cũng có thể đủ rồi, đã đến từng tuổi này rồi, còn có cái gì để chuẩn bị chứ, chỉ cần bọn nhỏ không có việc gì thì tốt rồi .
La Minh Giang lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Con mình cùng con của Tưởng Văn Sơn giống nhau, đều hãm trũng xuống quá sâu, nếu muốn rút chân ra, thì không có khả năng ..
-Văn Sơni, chúng ta phấn đấu cả đời, đến cùng là vì cái gì đây?
La Minh Giang bắt đầu nấu nước pha trà.
Tưởng Văn Sơn sững sờ, không rõ La Minh Giang thời điểm này lại có cảm khái như thế, nhất thời ngây người, không nói được gì
-Ha ha, chỉ là nói chuyện phiếm…
La Minh Giang cười nói, nhưng mà nói còn chưa dứt lời, thì chuông cửa vang lên.
Tưởng Văn Sơn đứng dậy đi mở cửa, nhưng mà khi mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/499540/chuong-2098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.