Chương trước
Chương sau
1969
-Dừng, anh tỉnh lại đi, anh cho rằng ban kỷ luật thanh tra chính là địa phương an dưỡng sao, tôi đây không còn muốn tiếp tục công tác ở nơi đó nữa đây, tâm mệt mỏi…quá mệt mỏi, làm cảnh sát, chỉ là đối mặt với tội phạm, dù nói thế nào, cảnh sát cũng thuộc về cơ quan bạo lực, nhưng còn ban kỷ luật thanh tra thì phải đối mặt với người nắm giữ cơ quan bạo lực, nói thí dụ như Cảnh Trưởng Văn đi, nếu không phải là đem hắn ấn chặt rồi, thì cả đời này tôi cũng không thể tưởng được người đàn bà mà tôi tông xe trúng, lại là do xếp đặt thiết kế của hắn dành cho tôi đấy, vì vậy, cùng những người này chơi tâm nhãn, thì quá mệt mỏi…
Lưu Chấn Đông không nói gì, gật đầu, Đinh Trường Sinh nói không phải là không có lý, người ban kỷ luật thanh tra đối mặt đêu là người có quyền lực chuyên đùa người quay tít, những người này nói trắng ra là đều là một thân đầy tâm nhãn, nếu muốn cùng những người này chơi bàu tẩy, hoặc là mình phải có tâm nhãn cao hơn, hoặc là so với bọn họ thì có hậu trường cứng rắn, nếu không có hai điều này, thì khỏi phải ở tại ban kỷ luật thanh tra lăn lộn.
- Còn anh cứ an tâm làm cảnh sát tốt đi, đây cũng là lý tưởng của anh, chứ cùng tôi lăn lộn sau này có thể chẳng ra sao đâu, Nếu Lan chính ủy có thể lên làm cục trưởng, như vậy ông Đường rất có thể thay thề nắm lấy vị trí chính ủy, như vậy phân cục trưởng khu Tân Hồ vị trí liền trống đi, tôi cảm thấy anh có thể tranh thủ một chút…
Đinh Trường Sinh nói.
-Làm phân cục trưởng? Tôi không có nghĩ đến, bởi vì mình không có hậu trường .
Lưu Chấn Đông lắc đầu nói ra.
-Anh xem một chút, chưa thử qua làm sao là biết không được chứ, mọi thứ đều phải thử qua rồi hãy nói đi .
Đinh Trường Sinh ăn xong, lau miệng nói ra.
Cơm nước xong xuôi, Đinh Trường Sinh lại đi đến nới giam giữ La Đông Thu, gia hỏa này đang híp mắt hưởng thụ mùi thuốc lá mang đến nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ đây.
-Có phải là đã có người tiếp nhận vụ án này rồi?
La Đông Thu chứng kiến Đinh Trường Sinh tiến đến, hỏi.
-Không biết, nhiệm vụ của ta chính là canh chừng anh, đúng rồi, nếu như tôi không còn nhận vụ án này rồi, anh có thể nói thật cho tôi biết, vụ mấy công nhân dệt xưởng bị gϊếŧ, có phải hay không là do Đàm Quốc Khánh hạ thủ?
-Không biết, nói thật, tôi cùng Đàm Quốc Khánh kết giao không sâu, hắn là người của Tưởng Hải Dương, cậu như thế nào lại không hỏi xem Tưởng Hải Dương đấy…
La Đông Thu một bộ vô tội nói.
-Tưởng Hải Dương? Hừ….anh cho rằng Tưởng Hải Dương đã chạy, đời này tôi không có biện pháp bắt hắn sao? Tôi nói cho anh biết, Tưởng Hải Dương nếu quả là thật cùng mấy công nhân dệt xưởng tử vong có quan hệ, tôi cam đoan là sẽ chôn sống hắn đấy .
Đinh Trường Sinh cắn răng nói ra.
-Tôi biết rõ, nhưng đó là chuyện của cậu, cùng tôi không có quan hệ, tôi cũng không muốn cùng cậu nói nhảm, rơi xuống trong tay của cậu, xem như tôi không may, nhưng mà, Đinh Trường Sinh, tôi khuyên cậu một câu, người cả đời này, không có khả năng lúc nào cũng gặp may mắn, đây là lời cảnh báo thật tình của tôi.
-Tốt, tôi tiếp nhận .
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Thời điểm này Lưu Chấn Đông đẩy cửa vào ra dấu bảo Đinh Trường Sinh đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh nhìn nhìn La Đông Thu, sau đó đứng dậy đi ra.
-Bên ngoài cửa ra vào nói, tỉnh kỷ ủy Lý bí thư tìm cậu đấy.
Lưu Chấn Đông nói ra.
Bởi vì là hầm trú ẩn không có bắt được tín hiệu điện thoại, Đinh Trường Sinh để điện thoại tại trong xe, để một người bên ngoài canh giữ điện thoại, Đinh Trường Sinh nghe Thiết Cương gọi điện thoại, liền đi đến tới cửa ra vào hầm trú ẩn nghe.
-Lý bí thư, cháu là Đinh Trường Sinh, có dặn dò g?
Đinh Trường Sinh tiếp nhận điện thoại, hỏi.
-Tại chỗ đó bây giờ nói chuyện có được không?
Lý Thiết Cương rất cẩn thận hỏi.
Đinh Trường Sinh nhìn xem bên người Lưu Chấn Đông cùng một tên cảnh sát khác, sau đó đi ra ngoài, cách tầm ba, bốn mươi mét, mới dừng lại, nơi đây tín hiệu tốt hơn nhiều..
-Bí thư nói đi, chỉ thị gì?
Đinh Trường Sinh lại hỏi.
-Người phía trên, yêu cầu đem La Đông Thu di chuyển giao cho bọn họ, cậu đem La Đông Thu đưa đến tỉnh thành đi .
Lý Thiết Cương dứt khoát lưu loát nói.
-Vâng… đem địa chỉ phát đến điện thoại di động cháu đi.
Đinh Trường Sinh nói ra, La Đông Thu đã khai báo không ít chuyện, bây giờ nếu còn ở trong tay mình dĩ nhiên đã trở thành gai nhím rồi.
-Ừ, được rồi, chuyển giao cho Tề Nhất Hàng, bảo hắn dẫn người quay trở về đi, cậu tiếp tục lưu lại Hồ Châu chờ lệnh, chuyện này không có đơn giản như vậy .
Lý Thiết Cương thanh âm trầm thấp, xem ra không phải là quá mệt, mà chính là áp lực rất lớn.
Đinh Trường Sinh thì không vấn đề gì, không để cho mình dẫn người trở về thì cũng tốt, bản thân còn có thể tại Hồ Châu nghỉ ngơi vài ngày, chỉ là hắn không biết tại Hồ Châu đã nổ ra chuyện rồi, mặc dù có cảnh sát trực, nhưng mà các giáo viên du hành đòi hỏi tiền lương, lại một lần nữa vây khốn đại viện thành ủy.
Tề Nhất Hàng mang người tới hầm trú ẩn, Đinh Trường Sinh đem La Đông Thu đeo lên khăn trùm đầu, chuyển giao cho Tề Nhất Hàng, nếu như không có suy đoán sai, La Đông Thu lần này đến tỉnh thành, rất có thể là trực tiếp giao cho người của kỷ ủy, bởi vì lời khai của La Đông những vấn đề kia cùng cha của hắn có quan hệ đấy, nếu như dính đến một cán bộ lãnh đạo tỉnh, thì không thể không thận trọng, có khả năng người kỷ ủy từ phía trên muốn hướng La Đông Thu lại một lần nữa làm xác minh, vô luận là về công về tư, thì Đinh Trường Sinh cũng đã làm xong việc của mình, về phần kết quả là gì, thì phải ci phía trên đánh cờ như thế nào rồi.
-Cậu thì tốt rồi, còn có thể nghỉ ngơi vài ngày, chỉ có tôi là thảm, lần này trở về vẫn không biết lúc nào được nghỉ ngơi đây .
Tề Nhất Hàng càu nhàu nói.
-Được rồi, anh đã lâu không có đi trở về, chị dâu chắc là nhớ anh lắm.
Đinh Trường Sinh nói đùa.
……………………………………………………………………………………
Lý Thiết Cương còn chưa có quay trở lại Giang Đô, La Minh Giang cũng đã biết sự tình đại khái, vẫn là câu nói kia, quan trường vĩnh viễn không có gì là tuyệt đối bí mật, mọi thứ không có lửa thì làm sao có khói, ông đã biết Lý Thiết Cương không phải là đi cái gọi là điều tra nghiên cứu ở Hồ Châu, Lý Thiết Cương chính là đi lên kinh thành báo cáo, chỉ là ông không biết phía trên sẽ có hành động như thế nào đây, vấn đề đến cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, có thể hay không dính dáng đến mình hay không, tất cả đều là không biết bao nhiêu…
Tuy rằng không cam lòng, nhưng lại không có lực để tìm hiểu thêm, La Minh Giang chỉ có thể là làm từng bước, vẫn tiếp tục đi làm…
Dù là biết con trai của mình đã lọt vào tay của Lý Thiết Cương, nhưng mà ông làm như cái gì cũng không có phát sinh, tố chất tâm lý đó là một ý chí của người có chức vị cao phải có..
Sau khi tan việc La Minh Giang về nhà an tọa tại trên ghế sa lon, nghĩ đến vấn đề, ai cũng không biết ông đang suy nghĩ gì, thời điểm này điện thoại vang lên, ông tự tay cầm lên :
-Alo, vị nào?
-Lãnh đạo, tôi là Văn Sơn, ông ở nhà a, tôi muốn tới gặp, có được hay không?
Tưởng Văn Sơn thông qua con mình thì đã được biết đến La Đông Thu khả năng đã xảy ra chuyện, nhưng mà ông biết rõ, thời điểm này chỉ sợ là đã chậm.
-Cứ tới đi, tôi đang ở nhà đây.
La Minh Giang dứt khoát nói ra.
Hơn 10" sau sau, Tưởng Văn Sơn tiến vào trong nhà của La Minh Giang, La Minh Giang tự mình mở cửa.
-Văn Sơn, lúc này mà ông còn dám đến nhà của tôi, hà tất tranh vào vũng nước đục đây làm gì chứ?
La Minh Giang cảm thán nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.