Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1781: KHÔNG THỂ THAY ĐỔI..
Rất nhanh, phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy, chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường, cùng với chủ nhiệm tổ chức cán bộ Ấn Thiên Hoa đều đã đến trong văn phòng bí thư tỉnh ủy La Minh Giang..
Về cuộc gặp tại văn phòng bí thư, La Minh Giang không có báo trước đề tài thảo luận, nhưng mà tất cả mọi người đều đoán được có liên quan đến La Minh Giang chuyện ở Hồ Châu, chuyện này không biết là người nào phí lớn sức lực như vậy để làm thành đấy, La Minh Giang giờ muốn thoát khỏi sự ảnh hưởng đến chuyện này, chỉ sợ là không có đơn giản như vậy.
Trong phòng chỉ có bốn người, cộng thêm một thư ký chịu trách nhiệm ghi chép, không còn có người khác, La Minh Giang nhìn Ấn Thiên Hoa, nói ra:
-Bắt đầu đi, Ấn chủ nhiệm nói trước đi.
Ấn Thiên Hoa đối với La Minh Giang điểm danh đầu tiên thì rất là phản cảm, từ đầu tới đuôi chuyện này đều là do chính ngươi bày ra đấy, hiện tại lại muốn ta mà nói, nhưng mà mặc dù ta nói, chuyện này mọi người cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng, sẽ là đồng ý hay là không đồng ý?
-Trước đây mấy ngày tại Hồ Châu đã xảy ra án mạng, chết đến bảy người, đều là công nhân của xí nghiệp may, hiện tại truyền thông đang bàn tán xôn xao, hơn nữa có một bộ phận quần chúng không rõ chân tướng, có người kích động, đã đem người đến thành ủy Hồ Châu ngăn chặn ngay cửa ra vào, chúng ta cho rằng, La Bàn Hạ đối với chuyện này phải chịu trách nhiệm chủ yếu, vì vậy đề nghị sẽ thay thế La Bàn Hạ, tôi có mấy người để chọn lựa, nếu như là muốn điều cán bộ từ nơi khác đến, tôi đề nghị điều bí thư thành ủy Bạch Sơn là Đường Bính Khôn đến Hồ Châu, bởi vì Đường Bính Khôn đã có bảy, tám năm làm bí thư thành ủy, đối với việc làm cách nào ổn định thế cục, nhất định là có kinh nghiệm đấy, còn nếu như không muốn từ nơi khác điều đến, tôi đề nghị lựa chọn Trọng Hải hoặc là Để Khôn Thành lên thay thế, đây chính ý kiến của riêng tôi.
Ấn Thiên Hoa vừa nói xong, ngay lập tức Chu Minh Thủy cùng Lương Văn Tường vô cùng kinh ngạc, trong sắc mặt biểu lộ liền đã nhìn ra. Nhưng mà Lương Văn Tường cùng Chu Minh Thủy đều không nói gì, điều này làm cho bầu không khí càng thêm ngưng trọng, La Minh Giang trong lòng cũng thấy không ổn rồi, Ấn Thiên Hoa đại biểu chính là thế lực của địa phương, là người của Trọng Phong Dương lưu lại, tại bên trong tỉnh ủy còn có Kiều Dương và Ngô Minh An, mà Lương Văn Tường cùng Chu Minh Thủy đều là người bên ngoài tới, đã vậy còn một người thế lực đó là Thạch Ái Quốc, như vậy cuối cùng bàn cờ này phải đánh như thế nào đây.
-Minh Thủy, ý của ông nên chọn người nào?
La Minh Giang không hỏi có được hay không được, mà là trực tiếp hỏi chọn người nào cho tốt, đây là một cái giả mệnh đề.
-Vậy chuyện thay người này là do Ấn chủ nhiệm cùng bàn với La bí thư đưa ra đề nghị phải không?
Chu Minh Thủy không quản đến câu hỏi của La Minh Giang, mà là đem mũi nhọn chỉ hướng Ấn Thiên Hoa.
Ấn Thiên Hoa trong nội tâm âm thầm kêu khổ, lão Chu a lão Chu, ngươi có ý kiến gì cũng đừng hướng chỗ ta phát ra, ta chẳng qua cũng là làm theo ý của lão La mà thôi, các ngươi nếu không đồng ý hoặc có ý kiến khác thì cứ nói ra, làm chi nhắm ngay ta …..
-Um…về chuyện này La Bàn Hạ xác thực không còn thích hợp tại Hồ Châu nữa, thành tích của La Bàn Hạ tại Hồ Châu như thế nào thì đã rõ như ban ngày, thật sự là quá kém, hơn nữa năng lực khống chế toàn cục quá kém, nếu không rút ông ta ra, chỉ sợ dân chúng Hồ Châu tiếp tục không chịu thỏa hiệp.
Ấn Thiên Hoa giải thích nói.
-Ấn chủ nhiệm, La bí thư, các người đều suy nghĩ sai rồi, vấn đề Hồ Châu hiện tại không phải là ở trên thân cán bộ nào, mà vấn đề là do tiền gây nên, La Bàn Hạ sau khi nhậm chức, vấn đề chiêu thương dẫn tư làm cho khu đang phát triển đã có khởi sắc, đây là điều tôi tận mắt nhìn thấy đấy, về chuyện giải tỏa cái xí nghiệp may không có đạt thành hiệp nghị với công nhân, chẳng qua là bị người lợi dụng mà thôi, ngay tại Hồ Châu đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, chúng ta đem La Bàn Hạ rút ra thì tôi cho rằng là không ổn, thứ nhất đây đối với cán bộ chúng ta không công bằng, thứ hai, chúng ta để cho cán bộ chịu tiếng xấu hiềm nghi thay cho người khác, vì vậy tôi thấy, hãy để cho La Bàn Hạ tiếp tục làm, ít nhất cũng phải làm xong trong năm nay đi.
Chu Minh Thủy ý kiến rất rõ ràng, đó chính là không đồng ý bỏ La Bàn Hạ thay mới, ý kiến này làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, La Bàn Hạ cùng Chu Minh Thủy có quan hệ gì đây? Mà làm cho Chu Minh Thủy ra mặt không cần mặt mũi La Minh Giang để bảo vệ La Bàn Hạ..
La Minh Giang nghe xong Chu Minh Thủy nói, mặt sắc mặt xanh mét, từ khi Chu Minh Thủy đã đến tỉnh Trung Nam đến nay, La Minh Giang vẫn luôn ẩn nhẫn im lặng, cho rằng nếu làm như vậy thì có thể đổi lấy Chu Minh Thủy an phận thủ thường, dù sao với tư cách bí thư tỉnh ủy, La Minh Giang đã rất cho Chu Minh Thủy mặt mũi.
Thế nhưng sự thật chứng minh, Chu Minh Thủy đối với chuyện đó cũng không cảm kích, ngược lại là giờ còn làm trầm trọng thêm, lúc này Chu Minh Thủy nói vậy thì coi như là triệt đã chọc giận La Minh Giang, lão tử hiện tại đang ngồi trên miệng hỏa sơn, muốn rút La Bàn Hạ đổi lại người mới, sau đó chậm rãi dẹp loạn cuộc phong ba này, ngươi u Minh Thủy rõ ràng lại không nể tình.
Nhưng mà La Minh Giang không có nổi giận tức thì, với tư cách bí thư tỉnh ủy, cái phong phạm này vẫn phải có, chỉ là tức giận trong lòng không thể phát tiết mà thôi.
-Ừ, tôi cảm thấy Chu bí thư nói không phải là không có đạo lý, đổi một bí thư khác đi đến Hồ Châu, thì cần phải có một khoảng thời gian thích ứng với thời kỳ này, như vậy thì sớm lắm cũng phải đến cuối năm, như vậy một năm nay xem như là công toi rồi, lãnh đạo Hồ Châu ngoại trừ Tưởng Văn Sơn trước đây, tất cả còn lại đều có thời gian nhiệm kỳ quá ngắn, như vậy cũng bất lợi với việc tiếp tục phát triển thành phố, La Bàn Hạ tuy rằng xử lý công việc hiện nay không thật là tốt, nhưng mà c không thể bởi vì một kiện sự này, mà chúng ta liền một gậy tre đánh chết, hãy để cho ông ta một cơ hội sửa chữa ...
Lương Văn Tường nói.
La Bàn Hạ là người của La Minh Giang, mọi người đều biết đấy, trên ót của La Bàn Hạ khắc lên ba chữ La Minh Giang kia, nhưng mà La Minh Giang hiện tại lại muốn bỏ cũ thay mới La Bàn Hạ, lẽ ra Lương Văn Tường cũng nên bỏ đá xuống giếng đồng ý mới đúng.
Thế nhưng Lương Văn Tường chẳng những không có bỏ đá xuống giếng, ngược lại là cùng Chu Minh Thủy bảo vệ cho La Bàn Hạ, điều này làm cho Ấn Thiên Hoa cũng không hiểu nỗi, hai người này đến cùng là có ý gì, chẳng lẽ quả thật là chí công vô tư? Chẳng lẽ quả thật muốn giúp cho La Bàn Hạ người này?
Nhưng mà Ấn Thiên Hoa minh bạch, việc này không có đơn giản như vậy, theo bản tâm của ông mà nói, Ấn Thiên Hoa cũng không đồng ý bây giờ loại La Bàn Hạ thay mới người khác, bởi vì vấn đề này không phù hợp với ích lợi của Ấn Thiên Hoa, Trọng Hải mới lên làm phó bí thư thành ủy không bao lâu, hơn nữa năng lực cũng chưa có hiện ra rõ ràng, hơn nữa nhìn quan hệ của La Minh Giang cùng Trọng Phong Dương, cho dù là có mình dốc sức đề cử, La Minh Giang cũng sẽ không để cho Trọng Hải thượng vị, đây là sự thật.
Nếu như hiện tại không động đến La Bàn Hạ, chỉ cần qua thêm mấy năm, Trọng Hải khi đó đã đầy đủ phát huy năng lực của mình, đến lúc đó La Bàn Hạ ly khai, vấn đề Trọng Hải thượng vị sẽ không còn gặp trở ngại nào cả.
------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.