Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1727: THẾ CỤC PHỨC TẠP.
Tuy súng có gắn ống hãm thanh, nhưng tiếng động thay băng đạn thì lại không có cách giảm được, A Hổ cẩn thận ở ngoài cửa thay băng đạn mới lúc này lại nghe được từ bên trong trong toilet truyền đến tiếng giày dẫm trên tiếng kiếng vỡ vụn .
-A Báo, là mày phải không? Sao rồi ?
A Hổ lo lắng hỏi .
Thế nhưng bên trong không có tiếng trả lời, A Hổ biết rõ A Báo có thể là dữ nhiều lành ít, vì vậy lén lút tiếp cận ngay cửa ra vào, đem họng súng nhắm ngay vào cửa phòng rửa tay, nhưng nòng súng vừa mới chỉa vào, chỉ nghe thấy ‘’ bụp ‘’ một tiếng, rất là nhẹ nhàng phi thường, ngay lập tức súng trong tay của hắn tựa như là bị vật gì đánh trúng, suýt nữa khẩu súng văng ra khỏi tay hắn .
Hắn liền lui về sau một bước, nhìn súng trong tay của mình, nòng súng bị đạn bắn trúng, nếu không phải mình ở vào trạng thái hai tay dùng sức cầm chặt khẩu súng, thì rất có thể súng đã bị rời khỏi tay, nhưng rất rõ ràng là nòng súng đã bị hỏng rồi….
A Báo thì không thể nào hướng phía mình nổ súng rồi, như vậy rõ ràng người ở bên trong là Đinh Trường Sinh, là Đinh Trường Sinh hướng phía mình nổ súng, thằng cháu con rùa này không chết, như vậy thì còn A Báo sao đây? Nghĩ tới đây, A Hổ lá gan bị dọa phá, liền quay người hướng trong hành lang chạy xuống, mãi cho đến tận bên dưới lầu, A Sói gặp A Hổ chạy đến, theo từ trong bụi cỏ nhảy ra đuổi theo hướng A Hổ chạy tới bãi đỗ xe.
-Anh Hổ, còn anh Báo đâu rồi?
A Sói thấy chỉ có A Hổ trở về, vội hỏi .
-Đi mau, A Báo đã bị thất bại …. nhanh lên.
A Sói thấy A Hổ bộ dáng khẩn trương, không dám hỏi nhiều, cho xe chạy rời khỏi hiện trường, Đinh Trường Sinh nghe được bên ngoài cửa tiếng bỏ chạy dần dần biến mất, lúc này mới đẩy ra thân mình A Báo che chắn tại trước người mình, trên người A Báo không biết bị bắn trúng mấy phát đạn, nhưng không hề nghi ngờ, lúc này đã mất mạng rồi….
Đinh Trường Sinh mở đèn lên, trong toilet một mảnh hỗn độn, Đinh Trường Sinh không chạm vào hiện trường, mà quay trở lại giường của mình ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, sau đó cẩn thận mở cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài dưới bụi cỏ bóng người kia cũng không thấy, xem ra thật sự bọn chúng là cùng một nhóm rồi.
Chuyện như vậy nếu lập tức báo cảnh sát thì rất có thể trước mắt mình bị chế trụ, trong khi mình còn rất nhiều chuyện phải làm, hắn không quên tình cảnh bây giờ của mình, cho nên cầm điện thoại di động lên tìm kiếm người quen biết tại Giang Đô.
Bởi vì trước đây có liên quan đến Ngô Nhật Lam, nên Đinh Trường Sinh bây giờ cũng có chút tránh né nàng, hơn nữa hiện tại lại xuất hiện ra tới thêm một Tần Mặc, phiền phức của hắn hiển nhiên không phải chỉ có một mình Uông Minh Hạo, còn những cô gái kia thì mình nên phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ là cứ lừa đầu này rồi lừa gạt đầu kia?
Cho nên, hắn hiện tại đơn giản không dám trêu chọc đến Ngô Nhật Lam rồi, cô gái kia tuy có chút hung dữ cuồng dã, nhưng trong khoảng thời gian này thì nàng không có tìm đến mình, như thế lại làm cho Đinh Trường Sinh cũng có chút ngoài ý muốn, sau khi suy nghĩ, thì hắn không dám gọi điện thoại tìm đến nàng .
-Vạn cục trưởng, quấy rầy ông rồi, tôi là Đinh Trường Sinh tại Hồ Châu đây, ông đã thức dậy chưa?
Đinh Trường Sinh cuối cùng thì điện thoại gọi cho cục trưởng công an thành phố Giang Đô là Vạn Hòa Bình, người này là người tin cậy của Ngô Minh An bí thư thành ủy Giang Đô, hơn nữa chính mình đã từng hợp tác với ông ta qua bản án Cát Hổ, cho nên còn có chút giao tình, ít nhất để ông ta tới xử lý vụ án này sẽ không đem mình chế trụ …
-Úi trời… còn sớm như thế này, thì sao, lại xảy ra chuyện gì đây?
Vạn Hòa Bình còn chưa có rời giường, cho nên nói chuyện cũng không dễ nghe, tối hôm qua ông cùng lãnh đạo uống không ít rượu, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
-Tôi đang ở tại một khách sạn tại Giang Đô, gặp qua chút phiền toái, làm phiền ông tới đây một chuyến.
Đinh Trường Sinh cười cười nói .
-Trong khách sạn? Hừ… có phải là chơi gái nên bị bắt? Ai là đội trưởng, cậu đưa điện thoại cho hắn..Ai dà... làm sao chuyện gì cậu cũng đều làm được vậy chứ, coi như rồi, tôi bất kể …sẽ để cho Ngô Nhật Lam đến gặp cậu đi..
Vạn Hòa Bình nghe Đinh Trường Sinh đang ở tại trong khách sạn gặp chút phiền toái, lập tức liền nghĩ đến Đinh Trường Sinh có thể là chơi gái bán hoa nên đã bị bắt .
-Ai ai ..Vạn cục trưởng… không phải, không có chuyện này, tôi là hạng người như vậy sao? Ông nhanh lên đến đây đi, chuyện chết người, địa chỉ đây... .
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại .
Vạn Hòa Bình nghe qua chuyện chết người, trong lòng cả kinh, nghĩ đến Đinh Trường Sinh muốn tìm đến mình để khơi thông tìm cách che dấu chuyện gì, nhưng lại nghĩ, nếu che dấu sự thật thì còn tìm đến mình để làm gì ?
Nghĩ tới đây, ông lập tức đứng dậy, gọi cho phòng trực ban cục công an thành phố chạy tới khách sạn xử lý, vừa lái xe hướng đến khách sạn, cục công an thành phố tốc độ xuất cảnh rất nhanh, so với Vạn Hòa Bình tới sớm hơn nửa giờ .
-Tiểu Đinh , chuyện gì xảy ra vậy?
Vạn Hòa Bình vừa vào trong, liền thấy trên cái bàn còn có khẩu súng, có gắn dụng cụ giảm thanh .
-Ra ngoài nói chuyện.
Đinh Trường Sinh thấy Vạn Hòa Bình đến ngoài cửa, bởi vì nhận thấy cục trưởng của mình nhận thức hắn, cho nên cảnh sát phá án đến đây cũng không có ngăn đón hắn dù bên trong còn có một người chết, Đinh Trường Sinh đoán không sai, nếu bình thường thì chính mình đã bị cánh sát giữ lại rồi..
-Xảy ra chuyện gì?
Vạn Hòa Bình hỏi.
-Bị người đuổi gϊếŧ, chết một, chạy thoát hai, để cho người của ông nhanh lên kiểm tra màn hình giám sát trong hành lang, tôi nghĩ, từ nơi ấy mới có thể có được càng nhiều thêm manh mối, còn nữa, tỉnh Trung Nam đạo có một người tên gọi Bạch Khai Sơn, ông có biết không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Bạch Khai Sơn? Người chết này là người của Bạch Khai Sơn?
Vạn Hòa Bình chấn kinh, hỏi.
-Đúng vậy, người này cùng tôi đã từng giao thủ thời điểm tại Hồ Châu, Bạch Khai Sơn buôn bán ma túy, chuyện này khẳng định các ông cũng tinh tường, theo tôi nghĩ, nếu tên này là A Báo, thì hai tên chạy thoát kia cũng là thuộc hạ Bạch Khai Sơn, ông cứ bám theo từ hướng này để điều tra thêm là được.
-Cậu xác định là người của Bạch Khai Sơn?
Vạn Hòa Bình hỏi.
-Xác định, chắc chắn 100%.
Đinh Trường Sinh trả lời.
Vạn Hòa Bình im lặng, lúc này đây ông có cảm giác vụ án này phức tạp, liền lấy điện thoại di động ra muốn hướng Ngô Minh An báo cáo, nhưng lúc này còn sớm như vậy mà quấy rầy lão bản ngủ, đây không phải là tự tìm lời giáo huấn sao?
Vạn Hòa Bình sở dĩ sốt sắng như vậy, đó là bởi vì ông chẳng những là cục trưởng công an Giang Đô, mà còn là là phó phòng cảnh sát tỉnh, trước đây không lâu, ông đã nghe được một tin tức nho nhỏ, là La Đông Thu đích thân tìm đến trưởng phòng công an tỉnh Tề Văn Hạ, để cho Tề Văn Hạ tạo áp lực cho phía dưới Hồ Châu phải thả ra mấy người, đây chính là kẻ thù chính trị của Tề Văn Hạ nói cho ông biết …
Người kia có nhắc tới cái tên Bạch Khai Sơn này, đây mới là nguyên nhân làm cho Vạn Hòa Bình hai mắt tỏa sáng, bởi vì Bạch Khai Sơn rất nổi danh, những năm qua, nghe nói người này vẫn luôn tẩy trắng, lúc này rõ ràng leo lên bám đu với đệ nhất công tử Tỉnh ủy, thấy rỏ ràng Bạch Khai Sơn cũng bắt đầu xuất hiện đến tầng lộ tuyến .
-Vạn cục trưởng, vụ án này rất khó xử lý sao? Chuyện đã rõ ràng như vậy.
Đinh Trường Sinh thấy gương mặt Vạn Hòa Bình ngưng trọng, hỏi.
-Đích xác là như thế , hay là trước cứ như vậy đi, cậu làm bản tường trình, vụ án này tôi sẽ báo cáo lãnh đạo sau, chuyện của Giang Đô rất phức tạp liên quan đến các mặt, cậu hiểu ý của tôi chứ?
Vạn Hòa Bình nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.