Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1703: ÁC NHAN CÁO TRẠNG TRƯỚC.
Trương Văn Minh nhìn xem thằng Đinh Trường Sinh này nghĩ thầm, thằng này thật đúng là một phần tử nguy hiểm, chẳng những là đối với người khác nguy hiểm, lúc ở cùng với hắn còn phải đề phòng bị người khác ám toán liên đới, có thể nói, từ lúc mình làm công tác ban kỷ luật thanh tra qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.
Trương Văn Minh lần này là thật sự kiến thức được thủ đoạn của Đinh Trường Sinh, chuyện này nhất định phải dè chừng, nếu thằng này thật sự có vấn đề, như vậy nếu lúc áp dụng biện pháp cứng rắn thì phải nhờ người bên cục công an thành phố trợ giúp, nhưng khi nhìn thấy hắn và bên cục công an Hồ Châu rất là quen thuộc, vậy thì bên cục công an Hồ Châu hiển nhiên là không dựa vào được rồi, đã trễ thế như vậy, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thị người của cục công an liền cho người tới, thấy vậy thì thằng này tại cục thành phố giao thiệp thật đúng là sâu.
Uông Minh Hạo đang cùng Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại nói, trong lúc đó điện thoại bỗng truyền đến một âm thanh chói tai sau thì mất liên lạc không gọi được, cho nên gọi lại số điện thoại của Trương Văn Minh, nhưng vẫn không có thanh âm gì cả, ông ngồi xuống trong phòng khách, rót chén nước trà, đốt một điếu thuốc, nghĩ thầm rất có thể Trương Văn Minh chỗ đó đã xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, cũng không quản tới là hơn nửa đêm, lại gọi điện thoại cho La Bàn Hạ.
Trong khoảng thời gian này La Bàn Hạ vì những sự tình trong thành phố cho nên thường hay mất ngủ, mỗi đêm đều đều phải uống thuốc ngủ thì mới có ngủ được, bây giờ là hơn một giờ khuya, ông vừa mới chìm vào giấc ngủ, nhưng trên tủ ở đầu giường điện thoại lại chấn động reo vang kịch liệt, hơn mười giây sau làm ông bị đánh thức, kéo mở đèn đầu giường, xem là số của Uông Minh Hạo gọi tới, xem ra là có việc gấp rồi, bằng không hắn cũng sẽ không đúng lúc này gọi tới .
-Này, ông Uông, xảy ra chuyện gì?
La Bàn Hạ ngữ khí trầm thấp hỏi.
Uông Minh Hạo trong nội tâm thấp thỏm không yên, tuy đều là thường ủy, nhưng nếu như mình không có được La Bàn Hạ ủng hộ, thì công tác tại Hồ Châu rất là khó khăn, nhưng đây chỉ là một quá trình lợi dụng lẫn nhau, La Bàn Hạ cần Uông Minh Hạo tại trong thường ủy hội ủng hộ, mà Uông Minh Hạo nếu muốn thực hiện con đường làm quan của mình suôn sẻ, thì phải cần có La Bàn Hạ ủng hộ mọi hành động công tác ban kỷ luật thanh tra tại Hồ Châu, cho nên Uông Minh Hạo đối với La Bàn Hạ vẫn là rất nhún nhường .
-Bí thư, bên Trương Văn Minh có khả năng đã xảy ra chuyện, đêm nay Trương Văn Minh bọn họ đem Đinh Trường Sinh mang đi, nhưng ngay mới vừa rồi Đinh Trường Sinh lại dùng điện thoại của Trương Văn Minh gọi cho tôi, nói là dám người Trương Văn Minh đánh hắn, chuyện này rất kỳ quái, tôi lo lắng Trương Văn Minh bọn họ bị gặp bất trắc rồi.
Uông Minh Hạo tuy trong nội tâm rất gấp, nhưng vẫn là thả chậm tốc độ nói , đem sự tình giải thích rõ ràng .
-Ông nói cái gì? Đinh Trường Sinh có lá gan này sao? Hồ nháo đến mức vậy à?
La Bàn Hạ nghe xong liền nóng nảy, thoáng cái từ trên giường ngồi bật dậy .
-Bí thư, bây giờ nên làm gì?Uông Minh Hạo hỏi.
-Nên làm cái gì bây giờ?Ông nói nên làm cái gì bây giờ? Không phải tôi đã nói với ông trước rồi, Đinh Trường Sinh đã dám điện thoại cho ông, vậy thì chắc chắn người của ông đã làm trái với quy định của rồi, bên ban kỷ luật thanh tra chính là phá án như vậy sao? Các người lúc nào có quyền lực tự thiết công đường như vậy hả?
La Bàn Hạ ở trong điện thoại tức giận quát to.
Ông hiện tại không lo lắng Đinh Trường Sinh bị ăn thiệt thòi, mà chỉ lo lắng Đinh Trường Sinh sẽ làm ra cái gì việc gì ngu ngốc, ông biết rõ bản lãnh của Đinh Trường Sinh, chính vì vậy nếu như Đinh Trường Sinh hành động theo cảm tính đem người ban kỷ luật thanh tra làm rối loạn sai nguyên tắc, như vậy chuyện này liền trầm trọng, chuyện này muốn đem hóa nhỏ cũng không phải là chuyện đơn giản rồi.
Người bên kỷ ủy ai cũng mũi vểnh lên trời nhìn người, bọn họ thường cứ cho là ta xử lý ngươi.. thì ngươi phải thành thật phối hợp điều tra với ta, nếu ta đánh vào mặt của ngươi, thì ngươi cũng phải vươn mặt ra, cho nên nếu Đinh Trường Sinh dám đối với người kỷ ủy ra tay, như vậy thì không làm sao bọn họ để cho yên được chứ, nghĩ tới đây, La Bàn Hạ một hồi đau đầu.. .
-Bí thư….này….bí thư, ông có còn nghe không vậy?
La Bàn Hạ gào nói xong thì im lặng, làm cho Uông Minh Hạo bên kia có chút gấp, ông vẫn đang chờ chỉ thị của La Bàn Hạ, xem có cần phái người bên cục công an chạy đến đó nhìn qua một chút, tốt xấu gì thì công an cũng có súng .
-Ông nói đi, ông muốn làm thế nào đây?
La Bàn Hạ hỏi.
-Bí thư, tôi thấy việc này phải lập tức phái người cục công an đi qua nhìn một chút rốt cuộc là tình huống như thế nào, Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản này quá đáng rồi, dám đối với người kỷ ủy động th , chuyện này nhất định phải truy cứu tới cùng.
Uông Minh Hạo cố thong thả nói ra .
-Ông Uông, nếu ông có bổn sự có được chứng cớ để bắt Đinh Trường Sinh, thì tôi không phản đối, nhưng bên kỷ ủy chỉ có cái gọi là hoài nghi mà đã bắt người giày vò rồi, chuyện này tôi cũng sẽ không để yên như vậy, tôi sẽ báo cáo lên trên tỉnh ủy, công tác kỷ ủy thì phải để ý đến phương pháp làm việc, bên ông cứ làm như thế, tôi thấy lãnh đạo trên tỉnh thế nào cũng không thể mà không quản tới a.
La Bàn Hạ thở dài nói ra, ông hiện tại cơ bản đã nhận định, dựa trên bản tính chó của Đinh Trường Sinh, rất khó nói là hắn đã đem người kỷ ủy bắt lại hay chưa, cho nên bây giờ trước phải phát cho Uông Minh Hạo một cái cảnh cáo, để tránh cho hắn thật sự đem việc này làm nháo trầm trọng lên, đến lúc đó thật là không thể cứu vãn được..
-Bí thư …. Tôi không phải là có cái ý tứ kia , ta trước tiên để xem sự tình biết cho thật rõ ràng rồi nói sau.
Uông Minh Hạo sững sờ, không thể tưởng được La Bàn Hạ sẽ nói như vậy, xem vấn đề của Đinh Trường Sinh thì không giống như là La Bàn Hạ bên trong đã cùng mình đạt thành nhất trí như trước đó trao đổi.
-Này. . .
Uông Minh Hạo lại muốn nói cái gì, thì La Bàn Hạ đã cúp điện thoại, điều này càng làm cho Uông Minh Hạo phiền muộn càng thêm trầm trọng .
La Bàn Hạ suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến, nếu Đinh Trường Sinh đã gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo, như vậy thì hiện tại là Đinh Trường Sinh đang được tự do, cũng không biết điện thoại của hắn có đả thông được không đây.
Nghĩ tới đây, La Bàn Hạ nhanh chóng tìm số điện thoại của Đinh Trường Sinh gọi qua .
-La bí thư sao? Đã trễ thế như thế, có chuyện gì mà chú gọi vậy?
Đinh Trường Sinh nhận được điện thoại của La Bàn Hạ thì giật mình, nhưng là suy đoán nhất định là Uông Minh Hạo lão già kia đã gọi cho La Bàn Hạ rồi.
-Đinh Trường Sinh, cậu muốn lật trời hả ? Đem người kỷ ủy thả ra, lá gan không nhỏ, lại dám đối kháng với người thi hành công tác..
La Bàn Hạ quát .
-Ai..ai…. La bí thư, chú khoan nổi giận, trước nghe cháu đem sự tình hồi báo chó chú biết cái đã..
Đinh Trường Sinh muốn cười, nhưng lại không cười nổi, bên cạnh mấy tên kỷ ủy kia nghe là bí thư thành ủy gọi điện thoại tới, thoáng cái đều tĩnh lặng lại , muốn nghe xem đến cùng là chuyện gì sẽ xảy ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.