Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1702: SỰ VIỆC NỔ SUNG.
Thế nhưng mà lúc này còn mất thời gian chờ đợi thêm nữa, thì có thể sẽ bị phát hiện, nếu như muốn gϊếŧ Đinh Trường Sinh, quan trọng là một phát phải bắn trúng, bổn sự Đinh Trường Sinh thì hắn là lãnh giáo qua rồi ..
Vì vậy khi khẩu súng chỉa về phía Đinh Trường Sinh, hắn vẫn do dự lúc nào thì nổ súng, càng là do dự, thì càng khẩn trương căng thẳng, đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề, Đinh Trường Sinh bị người kỷ ủy bắt tới nơi này, như vậy nếu như lúc này bắn chết một người hoặc là đả thương người của kỷ ủy, đem cái nồi đen này đổ lên trên người Đinh Trường Sinh, đây cũng là một phương pháp tốt .
Vì vậy Đàm Quốc Khánh thay đổi vị trí họng súng, nhắm ngay đúng phía sau lưng Trương Văn Minh, nếu như nổ súng thì Trương Văn Minh nếu không chết cũng phải bị trọng thương, chớ quên Đàm Quốc Khánh trước đây là phó cục trưởng cục công an, khả năng muốn bắn chết người không là việc khó
Lúc này Đinh Trường Sinh đang nói chuyện điện thoại bỗng nhiên giơ lên điện thoại di động hướng về phía Trương Văn Minh ném tới, Trương Văn Minh vốn đang là cảnh giác cao độ, không vì cái gì khác, vừa rồi một chiếc bật lửa ném tới thì đã làm mu bàn tay của chính mình sưng lên, cho nên khi Đinh Trường Sinh giơ tay đưa lên điện thoại thì hắn theo bản năng ngồi xổm, cơ hồ là ngồi xổm xuống trên mặt đất tránh né, cho nên cái điện thoại văng tới bên cạnh cửa sổ, cùng lúc theo động tác Trương Văn Minh vừa ngồi xuống né, thì lúc này tiếng súng của Đàm Quốc Khánh vang lên .
Đinh Trường Sinh nói không nên lời cảm giác của mình lúc này, nhưng tại vị trí của hắn vừa rồi, hắn nhìn thấy phía bên ngoài cửa sổ hình như là có bóng người thấp thoáng, bởi vì không biết là địch hay bạn, thậm chí hắn còn nghĩ tới có thể là Đỗ Sơn Khôi, cho nên hắn ném chiếc điện thoại về phía cửa sổ, với ý định nếu là Đỗ Sơn Khôi thì nhắc nhở hắn đừng manh động, nhưng Đinh Trường Sinh không nghĩ tới đối phương vậy mà lại nổ súng, vì vậy phản ứng đầu tiên là quơ lấy bên người cái ghế hướng phía trên đỉnh đầu cái đèn đập tới, trong chốc lát trong phòng đen kịt, còn Đàm Quốc Khánh phản ứng đầu tiên của hắn là mình bị phát hiện, trong phòng thì đèn tắt, nhìn không tới trong phòng bất kỳ cái gì, vì vậy quay người hướng phía ngoài viện chạy tới, hơn nữa này trong lúc chạy đã hướng về bắn hai phát hù dọa sợ có người đuổi theo, một phát bắn trúng trên mặt thủy tinh cửa sổ, mặt phát bắn trúng trên cửa .. .
Đã trôi qua một phút đồng hồ, Đinh Trường Sinh nghe ra bên ngoài có động người rơi xuống đất, hắn mới chậm rãi đứng lên, dạo bước đến cửa ra vào nhìn nhìn, nói ra:
-Không sao .. hắn đi rồi.
Lúc này Trương Văn Minh và mấy người kia mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy.
-Đây là ai? Sao lại có súng ?
Trương Văn Minh lòng vẫn còn sợ hãi hỏi, hắn phá án nhiều năm như vậy, vẫn luôn là gió êm sóng lặng, không nghĩ đến đêm nay rõ ràng lại bị có người bắn súng vào trong đấy..
-Mặc kệ mục tiêu của hắn là ai, nhưng tôi muốn biết, hắn làm sao lại biết chúng ta ở chỗ này? Tôi thì không biết nơi đây, cũng chưa từng tới, điện thoại thì bị các người lấy đi, vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện này ?
Đinh Trường Sinh mạch suy nghĩ rất nhanh, trong lúc người khác còn chưa có kịp phục hồi tinh thần, thì hắn đã bắt đầu phân tích người này từ đâu tới, tại sao phải ở chỗ này, mục tiêu là người nào?
-Lời này của anh là có ý gì?
Trương Văn Minh sững sờ hỏi.
-Ý tứ rất đơn giản, vô luận là người này muốn gϊếŧ tôi hay là muốn gϊếŧ anh, có người tới đây nổ súng là do các người làm bại lộ hành tung, Trương chủ nhiệm, tôi thấy anh về sau hãy cẩn thận hơn đi, nếu không phải tôi cầm điện thoại di động ném về phía anh, thì bây giờ trên người anh có một cái lổ thủng rồi đấy..
-Anh . . .
-Anh..anh cái gì.., trả lại điện thoại di động của tôi đây...để tôi gọi điện thoại.
Đinh Trường Sinh lúc này công phu đảo khách thành chủ rồi.
-Đinh Trường Sinh, ngươi đừng có quá láo xược, anh phải hiểu được thân phận của anh bây giờ.
Trương Văn Minh bất đắc dĩ nói ra .
-Tôi đương nhiên là biết thân phận của tôi, trợ lý chủ tịch, chủ nhiệm khu khai phát, tôi nói cho anh biết, ngay cả Uông Minh Hạo tôi còn còn không sợ, vậy thì anh đừng có muốn so tài với tôi, dù nói thế nào thì chính tôi cứu được anh một mạng đấy, không cần lấy oán trả ơn đâu.
Đinh Trường Sinh đưa tay giật lấy điện toại trên tay của Trương Văn Minh lấy ra.
Lúc này mấy người kia cũng không dám đi ra ngoài, sợ tay súng kia chưa có rời khỏi nơi đây, Đinh Trường Sinh khi mở nguồn liền gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông.
-Này, Chấn Đông, tôi đây, tôi đang ở tại . . . Đúng rồi, đây là nơi nào vậy?
Đinh Trường Sinh quay đầu lại hỏi Trương Văn Minh .
-Trấn Hắc Sơn.
Trương Văn Minh nói .
-Chấn Đông, tôi đang ở trấn Hắc Sơn, anh phái cái nhân viên kỹ thuật hình sự tới, tại đây vừa mới xảy ra chuyện bắn súng, có người không rõ từ bên ngoài bắn vào chúng tôi..
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Hả…Đinh phó cục, anh không sao chớ.
-Tôi không sao, anh phái người mau tới đây đi, tôi hoài nghi mục tiêu người này vẫn là nhắm vào tôi đấy, rất có thể là Đàm Quốc Khánh, hắn thật sự là âm hồn bất tán ah.
Đinh Trường Sinh không e dè Trương Văn Minh nói .
-Được….anh chờ một chốc, tôi tự mình đến nhìn xem.
Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại .
Lúc này Trương Văn Minh đi tới, nhìn xem Đinh Trường Sinh, mặc dù là nhìn xem, nhưng trong phòng vẫn còn đen ngòm, cũng không nhìn thấy hắn biểu lộ gì cả.
-Anh mới vừa nói người này là Đàm Quốc Khánh, có phải là phó cục trưởng Đàm Quốc Khánh đã mất tích hay không?
Trương Văn Minh hỏi.
-Ừ…hắn vẫn luôn muốn làm đưa tôi vào chỗ chết, mấy người lần này giỏi lắm rồi, tạo cho hắn một cái cơ hội tốt như vậy, tôi nói cho anh biết việc này không tôi không để yên đâu, chúng ta nợ mới, nợ cũ sẽ cùng tính một lượt.
Đinh Trường Sinh trả đũa nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.